Ngay tại lúc này, một trận sấm chớp đập thẳng vào giữa sông lớn trước mắt.
Sông lớn cuộn trào mãnh liệt, sóng cao phải mười thước, hệt như có bàn tay lớn nào đó khuấy động bên trong nó. Người nào chưa đạt đến Siêu Phàm cảnh giới đều sẽ bị cuốn vào bên trong, không cách nào sống sót.
Thấy một màn này, mọi người đều biết Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ sắp xuất thế.
Trong lúc đang phiên giang đảo hải, tại nơi đáy sông sâu mấy chục nghìn thước lại xuất hiện ra một hòn đá to.
Ở phía giữa hòn đá có một bóng người mờ ảo.
Hắn ta mặc hắc sắc lân giáp, tóc tai bù xù nhưng lại cao lớn uy mãnh, khí thế anh dũng, hệt như một con giao long đang ngủ say.
Chưa tới Siêu Phàm cảnh giới, không thể nhìn thẳng hắn ta quá lâu.
"Bá Vương Hạng Vũ!" Hán Cao Tổ Lưu Bang là người đầu tiên thốt thành tiếng.
Với tư cách là túc địch, đã từng đánh hắn ta tới tan tác mà chạy, sao hắn ta có thể không nhận ra Sở Bá Vương? Chỉ có điều hắn ta nghĩ mãi không rõ, rõ ràng Hạng Vũ đã tự vẫn mà chết, sao có thể còn sống mà hồi sinh?
Trong mắt Hán Cao Tổ lóe lên một tia sát ý, tay nắm bội kiếm siết chặt.
Hắn ta có nên nhân cơ hội này mà giết chết kẻ kia, vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn?
Với tư cách từng là túc địch, Hán Cao Tổ Lưu Bang biết rõ sự dũng mãnh của Bá Vương Hạng Vũ, tuy chưa đến cảnh giới Tôn Giả nhưng lại có sức chiến đấu của Tôn Giả, không thua kém gì đương kim thần thể đỉnh tiêm!
Một người có thể sánh với thiên quân vạn mã, dù ngươi có bày chiến trận cũng vô ích!
Lúc này, Thủy Hoàng suất lĩnh binh mã mơ hồ có xu thế bao vây bọn hắn, Thủy Hoàng dương dương tự đắc quan sát.
Hán Cao Tổ biết ý định của Thủy Hoàng, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ trong đầu.
Hạng Vũ đang ngồi trên khối băng đột nhiên mở mắt, hai đạo quang mang sáng chói bắn ra từ trong con ngươi hắn ta.
Ngay sau đó, khối băng trên người phát ra tiếng đùng đùng, từ từ tan vỡ ra, sau đó đột nhiên nổ lớn, toàn bộ nứt toạc.
Hạng Vũ thoát ra ngoài, xông thẳng lên trời: "Ta là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, ai dám tới chiến?"
Giọng nói hào khí can vân, vỡ nát tầng mây!
Ánh mắt quần chúng vây xem tràn đầy kinh hãi.
"Chỉ riêng giọng nói đã khó lường như vậy, thật không hổ là Bá Vương!"
"Thật hận không được đại chiến ba trăm hiệp với Tây Sở Bá Vương!"
"Tây Sở Bá Vương, chân anh hùng!"
...
Trong nhất thời, có một Tôn Giả không kìm được mà xuất thủ với Bá Vương.
"Bá Vương, nhận một quyền của ta!" Tên Tôn Giả kia vẫy tay, quyền phong đánh trên trăm dặm.
"Tới đây đi!" Bá Vương cũng tung ra một quyền đáp lại.
Hai quyền gặp nhau trên không trung, chỉ nghe ầm một tiếng, rung động to lớn bùng nổ, tầng mây ngàn dặm chung quanh đều bị đánh tan.
Lực lượng cuồng bạo đẩy ngang bốn phương tám hướng, giống như một trận bão cấp mười sáu, tất cả hoa cỏ cây cối dưới đất đều bị quật gãy!
"Ha ha, chưa đã thì đến tiếp chiêu!" Bá Vương phát ra tiếng cười phách lối.
Lại có mấy vị Tôn Giả không nhịn được cùng nhau xuất thủ, quyền trấn thương khung, dường như muốn phá vỡ cả bầu trời!
Bá Vương Hạng Vũ ai tới cũng không từ chối, trực tiếp đánh ra một quyền, đánh tan tất cả quyền thế!
Bá Vương chi dũng, dũng quan toàn vũ!
Lúc này, cuối cùng mọi người cũng hiểu vì sao Hạng Vũ được gọi là Bá Vương, bởi hắn ta thật sự bá đạo tuyệt luân, còn chưa tới Tôn Giả đã có thể đánh hạ mấy vị Tôn Giả liên thủ, loại chuyện này chỉ có đỉnh cấp thiên kiêu mới có thể làm được!
Ngay cả Thủy Hoàng cũng không kìm được mà phát ra tiếng thán phục: "Đó chính là Tây Sở Bá Vương, đại trượng phu cũng đến thế mà thôi! Quả nhân thật hận đã sinh ra sớm ba mươi năm, không thể đối ẩm với anh hùng hào kiệt như thế!"
"Bệ hạ, bây giờ đối ẩm cũng không muộn!" Vương Tiễn vội vàng nói.
"Nói đúng!" Thủy Hoàng ha ha cười to.
Sau đó hắn ta nhìn Hán Cáo Tổ bên cạnh, cười trên đau khổ của người khác.
Lúc này, cuối cùng Bá Vương Hạng Vũ cũng đáp xuống, đứng giữa toàn trường, lân giáp trên người đã có hơi rách nát, tóc tai bù xù, nhìn lôi thôi lếch thếch, nhưng lại khiến người không thể khinh thường.
Hắn ta từ từ nhìn chung quanh một vòng, thấy được Thủy Hoàng đang sống sờ sờ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, thấy địch nhân cũ Hán Cao Tổ Lưu Bang cũng còn sống sờ sờ, trong mắt thoáng qua một tia sát khí, nhưng lại bị giấu đi rất nhanh.
"Thủy Hoàng Doanh Chính? Hán Vương Lưu Bang?" Hạng Vũ trầm giọng hỏi.
Thủy Hoàng cười ha hả, chắp tay nói: "Chúc mừng Bá Vương trở về! Mặc dù ta và ngươi không sống trong cùng một thời đại, nhưng sau hai nghìn năm, nay chúng ta đã được gặp nhau! Quả nhân đã nghe về sự dũng mãnh của Bá Vương, không khỏi bội phục!"
Tâm tình Bá Vương đột nhiên kích động: "Thủy Hoàng, ngươi muốn nói... hiện tại là hai nghìn năm sau? Đã hai nghìn năm trôi qua?"
Thủy Hoàng gật đầu: "Không sai, xin cho quả nhân trình bày tỉ mỉ!"
Sau đó Thủy Hoàng hết sức ân cần mà giới thiệu lại tình huống hiện tại cho Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ.
Linh khí sống lại yêu thú vây thành?
Thiên kiêu tranh phong, thần thoại trở về?
Bá Vương Hạng Vũ không ngờ thời gian hơn hai nghìn năm trôi qua, trải qua nhiều triều đại như vậy, người kia đã sống từ Tần triều đến tận bây giờ!
Hắn ta càng không ngờ thế giới hiện tại lại rực rỡ xuất sắc như thế!
Ở niên đại của bọn họ, thiên kiêu như hắn ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng nơi này lại có hơn mấy trăm vị!
Không chỉ có bản thổ, còn có thiên kiêu đến từ những thế giới khác!
Ở niên đại của bọn họ không có vị Tôn Giả nào, hắn ta là người duy nhất chưa đến Tôn Giả nhưng có thực lực Tôn Giả!
Nhưng nơi này thì sao, chỉ riêng kẻ có danh tiếng đã hơn năm, sáu chục người!
Thời đại này quá chói lọi!
Nhưng hắn ta vẫn tin tưởng, từ đầu đến cuối, sống cả đời nữa, hắn ta vẫn là Tây Sở Bá Vương!
Lúc này, Thủy Hoàng mới muốn nhìn tới Hán Cao Tổ bên cạnh: "Lưu Bang, lão bằng hữu của ngươi đến, sao ngươi không nói câu gì?"
Mọi người cùng nhìn sang, lộ ra nụ cười xem kịch.
Mặt Hán Cao Tổ đen kịt, hắn ta lộ ra nụ cười miễn cưỡng, chắp tay nói: "Hoan nghênh Bá Vương trở về!"
"Không cần ngươi mèo khóc chuột, giả nhân giả nghĩa!" Bá Vương Hạng Vũ lạnh lùng nói: "Ban đầu là ai ép ta và ái cơ phải tự vẫn, bổn vương vẫn còn nhớ rất rõ!"
Hán Cao Tổ đau lòng ôm đầu nói: "Ban đầu chính ngươi tự làm theo ý mình, trẫm cũng không đành lòng..."
"Bớt giả vờ đi, ta đã sớm muốn báo thù này!"
Thủy Hoàng nghe xong tâm hoa nộ phóng, thứ hắn ta muốn chính là hiệu quả này.
Chỉ cần có thể khiến tên du thủ du thực này gặp ấm ức, hắn ta lại thấy vui vẻ ngay.
"Bá Vương, ngươi mới vừa tỉnh lại, còn chưa có nơi nào để đi đúng không? Chi bằng ngươi đến Tần thành của quả nhân trước làm quen, sau đó dù ngươi có dự định thế nào, quả nhân cũng tuyệt không ngăn cản!" Ánh mắt Thủy Hoàng nóng rực.
Nếu có thể nhân cơ hội thu phục Bá Vương vô địch về dưới trướng, thật quá tốt!
Bằng không, hắn ta cần gì phải hao tâm phí sức tạo quan hệ tốt với Bá Vương?