Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 241 - Chương 241. Lâm Bắc Phàm Chính Nghĩa Lẫm Nhiên!

Chương 241. Lâm Bắc Phàm chính nghĩa lẫm nhiên! Chương 241. Lâm Bắc Phàm chính nghĩa lẫm nhiên!

Nhìn tình cảnh hỗn loạn, sắc mặt Lý Tử Thanh tái nhợt, lớn tiếng kêu lên.

"Mọi người không nên đánh!"

"Đây là Thiên Hoàng ca kịch viện, không phải nơi để các ngươi đánh nhau!"

"Bá Vương, ngươi mau buông Khuynh Thành ra!"

...

Thế nhưng hiện tại mọi người đang tức giận, không ai để ý đến những lời nàng nói, quân lính của hai đại hoàng đế đều vây lại.

Lúc này, cuối cùng Lâm Bắc Phàm chính nghĩa lẫm nhiên cũng ra sân, hắn đứng giữa sân khấu mà lớn tiếng nói: "Đây là nơi công cộng, mọi người phải kiềm chế mình, không nên làm lớn chuyện! Coi như nể mặt ta, mọi người tạm thời lui xuống trước đi!

"Ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải nể mặt ngươi?" Có một thiên kiêu đỏ mặt gân cổ nói.

Lại không nể mặt ta?

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm lóe lên, trực tiếp móc ra mấy tấm siêu cấp linh phù, xé rách, tất cả khán giả còn chưa phản ứng kịp đã bị hút vào một trùng động, dời sạch không còn, Thiên Hoàng ca kịch viện lập tức sạch bong không một bóng người.

Về phần những kẻ kia đã bị chuyển đến xó nào, Lâm Bắc Phàm cũng lười quản, dù sao thì khoảng cách tuyệt đối cũng không gần.

Lúc bọn họ chạy về đến, chắc chắn đã qua ba ngày ba đêm.

"Lâm Bắc Phàm, đa tạ!" Lý Tử Thanh tái mặt nói.

"Đừng khách sáo, chút chuyện nhỏ thôi!" Lâm Bắc Phàm cười một tiếng hào hiệp: "Xem ra buổi hòa nhạc hôm nay không cách nào tiếp tục nữa, hẳn người còn rất nhiều chuyện phải làm, vậy ta xin đi trước."

Lý Tử Thanh kéo Lâm Bắc Phàm lại: "Chờ một chút!"

"Không cần cảm ơn, cũng không cần mời khách, chúng ta là bằng hữu, ta giúp ngươi là chuyện nên làm!" Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười ấm áp.

"Thật ra ta muốn nói..."

"Cũng không cần cảm tạ đâu, ta thích hành hiệp trượng nghĩa, việc nằm trong phận sự thôi!" Lâm Bắc Phàm chính nghĩa lẫm nhiên.

"Ta muốn mời ngươi..."

"Không cần mời thật mà, ta còn việc khác phải làm, tạm biệt!"

Lý Tử Thanh đột nhiên rống lớn: "Ngươi có thể để ta nói hết lời không?"

"Ngươi nói đi!" Lâm Bắc Phàm yếu ớt nói.

Lý Tử Thanh vô lực chỉ chỉ Diệp Khuynh Thành còn đang bị ôm bên cạnh: "Ngươi có thể mau mau cứu hắn không?"

Lâm Bắc Phàm nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt vốn tuyệt mỹ của Diệp Khuynh Thành nay đã trắng bệch không chút máu, trong đôi mắt xinh đẹp là ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, tay phải vô lực vươn về phía Lâm Bắc Phàm, phảng phất như đang muốn bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng.

"Chậc chậc, thảm quá!" Trong lòng Lâm Bắc Phàm tràn đầy đồng cảm.

"Đồng ý!" Lý Tử Thanh gật đầu.

Diệp Khuynh Thành thật muốn tức giận mắng to, lúc nào rồi ngươi còn nói chuyện này?

Mau cứu hắn ta thoát khỏi miệng cọp!

Lúc này Sở Bá Vương đã đẩy Diệp Khuynh Thành ra, hầu như dán cả mặt lên, thâm tình mật ý nói: "Ngu Cơ, ta nhất định sẽ không để nàng rời khỏi ta một lần nữa! Cả đời này bổn vương chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn!"

Sau đó hắn ta nhắm hai mắt lại, hôn lên.

Trong đôi mắt Diệp Khuynh Thành tràn đầy kinh hoảng, chẳng lẽ lại nữa sao?

Lâm Bắc Phàm lập tức ném một tấm linh phù tới sau lưng Diệp Khuynh Thành, một tấm khác thì hắn ném lên trên người A Huy – người sở hữu Hệ thống Livestreams đang vội vã chạy tới cứu mỹ nhân.

Di Hình Hoán Vị Phù, là một loại linh phù đặc biệt Lâm Bắc Phàm nghiên cứu được, có thể khiến vị trí của hai người lập tức hoán đổi cho nhau.

Chỉ trong phút chốc, vị trí của Diệp Khuynh Thành và A Huy đã được thay đổi.

Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ miệng đầy râu ria, hai nghìn năm không đánh răng, sau đó hắn ta hôn lên gương mặt A Huy.

Mà A Huy mặt đầy bất đắc dĩ, tiếp đón nụ hôn của Sở Bá Vương.

Một màn này quá có lực trùng kích, tất cả mọi người đều không kìm được mà nhắm hai mắt lại.

Sở Bá Vương rất say sưa, vì đã lâu rồi hắn ta chưa được hôn Ngu Cơ, chỉ muốn rơi lệ đầy mặt.

Thế nhưng cảm giác có chút bất thường: "Kỳ quái, sao lại có râu? Miệng còn hơi thối?"

Kết quả mở mắt ra, hắn ta phát hiện mình đang hôn một nam nhân mặt to, đối phương cũng có chút râu mép, rất có thể vừa ăn xong đậu hũ thúi đã chạy vội đến đây. Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta xanh mét: "Ọe…"

A Huy cũng ói: "Ọe…"

Hai người ngươi đuổi ta theo, cùng nhau nôn mửa.

"Ọe…"

"Trong sạch của ta, ta giết ngươi tên khốn kiếp này!" Sở Bá Vương móc Bá Vương Thương mới được tạo ra.

"Không phải ta! Là hắn! Là hắn làm hại! Ta cũng chỉ là người bị hại!" A Huy lập tức họa thủy đông dẫn, đưa tay chỉ về phía Lâm Bắc Phàm.

"Cả hai người các ngươi đều không phải thứ tốt, đều đáng chết!" Lúc này Sở Bá Vương lửa giận vạn trượng.

Lâm Bắc Phàm cười híp mắt móc một tấm linh phù ra, xé rách, ngay sau đó cả hai người đều bị chuyển đi, sợ rằng mười ngày cũng chưa chắc đã trở về được.

Cuối cùng tất cả cũng kết thúc, Diệp Khuynh Thành tái mặt nói: "Lâm Bắc Phàm, đa tạ ngươi!"

"Không cần khách sáo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của ta!" Lâm Bắc Phàm lại trở nên chính nghĩa lẫm nhiên.

"Ta vẫn muốn hỏi ngươi một vấn đề nữa!"

"Mời nói!" Lâm Bắc Phàm nghiêm nghị.

Mặt Diệp Khuynhh Thành không chút cảm giác: "Vì sao lúc ngươi ra tay lần đầu tiên, ngươi không tiện tay dời Sở Bá Vương đi luôn?"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Cuối cùng vở nháo kịch này cũng kết thúc.

Vì Bá Vương Hạng Vũ đã cứng rắn ôm lấy nữ thần toàn dân Diệp Khuynh Thành ngay trước mặt mọi người, khiến hắn ta trở thành công địch của toàn dân.

Nhưng Bá Vương lại không hề sợ hãi chút nào, còn bắt đầu điên cuồng theo đuổi Diệp Khuynh Thành.

Điều này khiến thành chủ Kỳ Tích Chi Thành Lưu Phong lo lắng vô cùng. Liệu Bá Vương có vì thế mà ở lại Giang Nam luôn không đến Kỳ Tích Chi Thành của hắn ta nữa không?

Thấy hắn ta điên cuồng như vậy, đúng là rất có khả năng!

Còn có Lâm Bắc Phàm cũng hầu như trở thành công địch của toàn dân.

Lúc ấy hắn xuất thủ đã dời đi hơn mười ngàn khán giả có mặt ở đó, người bị dời đi xa nhất đã bị chuyển tới vị trí cách đó trăm vạn cây số, mà gần thì cũng cách đó hai ba trăm ngàn km.

Có người rơi vào sông, người lại rơi vào xuống giữa thâm sơn, thảm nhất là có một người trực tiếp rơi xuống tổ ong vò vẽ.

Trong tổ ong vò vẽ kia có tới mấy trăm ngàn con yêu thú ong vò vẽ, mỗi một con ong đều to cỡ người bình thường. Bị nhiều ong vò vẽ như thế công kích, thật đúng là muốn mạng, lúc ấy người kia chạy tới ruột gan gần đứt đoạn.

Còn cả Sở Bá Vương của chúng ta trực tiếp bị Lâm Bắc Phàm chuyển tới hang ổ một Yêu Vương, nghe nói một người một yêu đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng bất phân thắng bại, Bá Vương quả nhiên uy mãnh!

Cuối cùng con Yêu Vương kia gọi hô bằng cẩu hữu tới, mấy con Yêu Vương cùng công kích Bá Vương.

Bá Vương rất thảm khốc, chạy năm mươi ngàn cây số, mệt muốn lả người.

Vậy nên tất cả những người này đều rất hận Lâm Bắc Phàm!

Bọn họ ồn ào đến cửa đòi lại công đạo, kết quả sau khi bị Lâm Bắc Phàm chuyển đi mấy lần nữa, rốt cuộc bọn hắn cũng phải im lặng.

Đại lão không thể trêu vào!

Nhất là một đại lão cay độc như thế!

Bình Luận (0)
Comment