Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 277 - Chương 277. Hai Vị Hoàng Đế Tranh Đoạt Gia Cát Lượng!

Chương 277. Hai vị Hoàng đế tranh đoạt Gia Cát Lượng! Chương 277. Hai vị Hoàng đế tranh đoạt Gia Cát Lượng!

Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Trải qua hai ngày hai đêm chém giết, tất cả mọi người tiến vào chỗ sâu trong lăng mộ Vũ Hầu.

Kết quả lại phát hiện, mộ Vũ Hầu cơ hồ không có gì, chỉ có một chiếc quan tài cực lớn cùng bảy ngọn đèn thắp sáng, được xếp dựa theo đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh, nhìn huyền diệu dị thường.

"Kia là Thất Tinh Đăng, có được năng lực nghịch thiên cải mệnh!"

"Xem ra truyền thuyết là có thật, Gia Cát Lượng dùng Thất Tinh Đăng nghịch thiên cải mệnh, không phải kéo dài tính mạng mà là sống thêm một thế!"

"Thất Tinh Đăng là của ta, không cho phép các ngươi đoạt!"

"Chẳng ai cần biết ngươi là ai, ai cướp được chính là của người đó!"

...

Tất cả cường giả ở đây nhao nhao xuất thủ, vì cướp đoạt Thất Tinh Đăng mà ra tay đánh nhau.

Nhưng mà đám người Diệp Phàm lại chạy về phía quan tài.

Còn có người sở hữu Hệ thống Điên Cuồng Tìm Đường Chết Đồng Quang Quang cũng gia nhập vào bên trong chiến cuộc, nhìn thấy ai xuất thủ hung ác hắn ta liền vượt khó tiến lên, nhìn thấy ai cướp được bảo bối hắn ta lại ngao ngao tiến lên, đơn giản chỉ muốn làm một cây gậy quấy phân heo.

Đây là chiến trường của Tôn Giả, những người khác không dám nhúng tay, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn xem.

Trong đám người này còn có hai người, bọn hắn theo thứ tự là Bá Vương và người sở hữu Hệ thống Não Động Chu Dịch.

Chu Dịch mặt mày hớn hở nhìn một màn này: "Cướp nha, cướp đi, chết hết là tốt nhất!"

Bởi vì Thất Tinh Đăng là giả, là một món đồ giả hắn ta não động ra, lấy giả loạn thật, mục đích là vì khiến bọn hắn chém giết lẫn nhau, xả hết cơn giận trong lòng mình.

Kết quả, quả nhiên các Tôn Giả bị lừa thật, hắn ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui, rốt cục cũng có một chút cảm giác của đại boss sau màn.

Đáng tiếc giả vẫn chỉ là giả, không chịu được màn luân phiên cướp đoạt của Tôn Giả, cuối cùng nát mất.

"Mọi người không nên tranh giành, Thất Tinh Đăng là giả!"

"Thất Tinh Đăng chân chính là thiên địa dị bảo, sẽ không dễ dàng vỡ vụn như vậy!"

"Mất công đánh, không tranh giành nữa!"

...

Chỉ còn lại quan tài, Diệp Phàm đang dùng lực vung mạnh.

Kết quả lúc này, từ bên trong quan tài truyền đến một giọng nói, dọa đến Diệp Phàm lập tức bỏ xuống, kêu lên: "Gia Cát Lượng sắp ra!"

Chỉ nghe thấy ầm ầm hai tiếng, hai vách quan tài nổ tung ra, một nam nhân trung niên tay cầm quạt lông, khăn buộc đầu, để râu dài, nhìn ung dung cao nhã cười tủm tỉm đi tới, ngắm nhìn bốn phía: "Người thật nhiều nha, nhiều Tôn Giả và thiên kiêu như vậy, xem ra linh khí đã khôi phục, Lượng tỉnh lại thật sự kịp thời!"

Có người hỏi: "Ngươi là Gia Cát Khổng Minh thời Tam quốc, tính toán không lộ chút sơ hở thật sao?"

"Không sai, chính là tại hạ!" Gia Cát Lượng tiếp tục lắc quạt lông, cười nói: "Các ngươi đến đào mộ là vì bảo bối chôn cùng ta đúng không, chỉ có điều khiến các ngươi phải thất vọng rồi, bởi vì Lượng đã sớm tính tới, 2000 năm sau mộ huyệt của ta sẽ bị người xông tới, cho nên cũng không có vật bồi táng gì."

Có người hỏi: "Vậy Thất Tinh Đăng đâu?"

"Đã bị Lượng dùng rồi, nếu không các ngươi đã không thể nhìn thấy ta."

"Ta không tin!"

"Ngươi tin hay không có liên quan gì tới ta?" Gia Cát Lượng lắc đầu: "Sống lại một đời, Lượng muốn đi khắp thế giới một chút, không phụng bồi."

Kết quả, các Tôn Giả phân tán ngăn chặn hết các lối ra, vây chặt hắn ta vào giữa.

"Thế nào, không cho phép ta đi sao?" Gia Cát Lượng chuyện trò vui vẻ.

Mặc dù thực lực của hắn ta chỉ mới đạt tới Siêu Phàm cửu giai, nhưng đối mặt với một đám Tôn Giả như cừu non đợi làm thịt, hắn ta lại không có vẻ khẩn trương chút nào.

Một vị Tôn Giả ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Nghe đồn Gia Cát Lượng thần cơ diệu toán, đã có thể tính tới 2000 năm sau linh khí khôi phục, như vậy khẳng định cũng có thể tính tới đây là thời đại tranh đua gay gắt, không thể không có chút chuẩn bị nào. Cho nên mời ngươi để chúng ta soát người một lượt, nếu quả thật không có, đương nhiên chúng ta sẽ thả ngươi rời đi."

Tôn Giả khác gật đầu.

Bị người ta soát thân ngay trước mắt bao người, đây quả thực là sỉ nhục!

Sắc mặt Gia Cát Lượng có thêm một tia u ám, ngữ khí băng lãnh mà nói: "Chỉ sợ các ngươi không có bản sự này!"

Chỉ thấy hắn ta cầm quạt lông quạt một cái, toàn bộ mộ huyệt đất rung núi chuyển. Đồng thời, dưới chân hắn lan tràn ra từng cái sát trận và khốn trận nguy hiểm, kết nối thành một khối với phiến thiên địa này, như một vùng tù lao.

Các Tôn Giả cảm thấy sát cơ mãnh liệt, hãi hùng khiếp vía.

Gia Cát Lượng nói cười an nhiên: "Ta đương nhiên không có khả năng không có chút chuẩn bị nào, đây chính là sự chuẩn bị của ta, các ngươi liệu có hài lòng?"

"Ngươi... Thật hung ác! Vậy mà muốn mọi người đều chôn cùng?"

Gia Cát Lượng cười lạnh, không trả lời.

"Mọi người an tâm chớ vội!" Lúc này, Thủy Hoàng đẩy đám người đi ra, hài lòng nhìn Gia Cát Lượng, nói: "Hôm nay Gia Cát tiên sinh trở về, vốn là ngày đại hỉ, không nên thấy máu, cũng không nên tổn thương hòa khí. Ta nghĩ, các vị Tôn Giả cũng chỉ nói đùa với Gia Cát tiên sinh một chút mà thôi, Gia Cát tiên sinh cũng không cần tức giận, thu trận pháp về đi, thế nào?"

Thủy Hoàng đã ra mặt, các vị Tôn giả cũng thuận bậc thang đi xuống, nhường đường, bầu không khí vì đó hoãn lại một chút.

Trong mắt Gia Cát Lượng tràn đầy hồ nghi: "Trên người ngươi có hơi thở của Thủy Long, ngươi là Thủy Hoàng?"

"Không hổ là thần cơ diệu toán Gia Cát Lượng, liếc mắt liền xem thấu thân phận của quả nhân!" Thủy Hoàng đứng chắp tay, đế vương chi khí bày ra: "Quả nhân chính là Thủy Hoàng Đế nhất thống lục hợp bát hoang, thiên cổ đệ nhất đế!"

"Bái kiến Thủy Hoàng bệ hạ!" Gia Cát Lượng lập tức chắp tay, cung kính nói.

"Không tệ!" Thủy Hoàng gật đầu, càng ngày càng hài lòng vị thiên cổ đệ nhất mưu thần thần cơ diệu toán, trí dũng song toàn lại biết lễ tiết này.

Không giống người nơi này, cả đám đều mũi vểnh lên trời, không để vị hoàng đế này vào mắt.

"Quả nhân thiếu khuyết một vị thừa tướng, Gia Cát tiên sinh trí dũng song toàn, túc trí đa mưu, có tài năng phò tá đế vương thiên cổ khó tìm, quả nhân nghe xong rất là vui vẻ, tiên sinh tới làm thừa tướng của quả nhân, như thế nào?" Thủy Hoàng chân thành phát ra lời mời.

"Cái này..." Gia Cát Lượng do dự.

"Chậm đã!" Hán Cao Tổ đẩy đám người đi ra: "Gia Cát tiên sinh là Hán dân, hẳn là vì trẫm sở dụng mới đúng!"

Gia Cát Lượng sợ hãi quá mức: "Trên người ngươi có Xích Long chi khí, ngươi là Thái tổ hoàng đế?"

"Không sai, chính là trẫm!" Hán Cao Tổ chắp tay, đồng dạng thể hiện ra đế vương chi khí của mình.

"Lượng, bái kiến Thái tổ hoàng đế!" Gia Cát Lượng lập tức dựa theo Hán triều lễ nghi tiến hành quỳ lạy.

2000 năm trước, hắn phụ tá Lưu Bị, trên danh nghĩa chính là dòng họ Lưu thị, hắn vốn là thuộc về Hán dân. Bây giờ thấy được tổ tông dòng họ Lưu thị, lập tức quỳ lạy.

Hán Cao Tổ đắc ý chớp mắt về phía Thủy Hoàng, nhìn xem, Gia Cát Lượng là hướng về ta, ngươi đừng đùa.

Sắc mặt Thủy Hoàng không đổi, chỉ là cũng không hề từ bỏ.

Hán Cao Tổ dùng tay đỡ một cái: "Miễn lễ, bình thân!"

"Tạ bệ hạ!" Lúc này Gia Cát Lượng vẫn còn có chút kích động.

Hán Cao Tổ ân cần nói: "Trẫm thiếu khuyết một vị quân sư, Gia Cát tiên sinh tới làm quân sư của trẫm, như thế nào? Ngươi ta liên thủ, nhất định có thể lần nữa khai sáng một đời thịnh thế của nhà Hán, hằng cổ sóc kim!"

"Cái này..." Gia Cát Lượng lại một lần nữa xoắn xuýt.

Bình Luận (0)
Comment