Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Chu Dịch hít sâu rồi thở ra, trịnh trọng nói: "Trước khi lấy Thất Tinh Đăng ra, còn mời nhị sư phụ bố trí trận pháp, cho dù là trận pháp gì chỉ cần có thể nhất định phải bố trí toàn diện một lần, phòng ngừa bị người trộm đi!"
Gia Cát Lượng lộ ra vẻ mặt buồn cười: "Dịch nhi, việc này có quan trọng không? Ngươi cho rằng ai có thể cướp đi Thất Tinh Đăng từ trong tay ta và đại sư phụ ngươi?"
"Vô cùng quan trọng!" Chu Dịch chăm chú nhìn Gia Cát Lượng.
"Được rồi, nếu Dịch nhi đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, vi sư sẽ bày một ít trận pháp thần thông của ta cho ngươi." Gia Cát Lượng huy động quạt lông trong tay, hoàn cảnh xung quanh biến hóa nhanh chóng, sát cơ trở nên nồng đậm.
"Thời điểm nhị sư phụ xuất ra Thất Tinh Đăng, phiền phức đại sư phụ cẩn thận nhìn chằm chằm, tránh để tiểu tặc đạt được." Chu Dịch trịnh trọng nói một lần nữa.
"Dịch nhi, ngươi cứ việc yên tâm đi." Bá Vương gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại xem thường.
Trước mắt, trên đời này còn có ai có thể trộm đồ ngay dưới mắt ta?
Sau khi bố trí xong tất cả, Chu Dịch thầm hô một tiếng "cụ hiện", trong lòng tràn đầy chờ mong.
Vẻ mặt Gia Cát Lượng tươi cười, đưa nắm tay ra ngoài, tâm niệm vừa động: "Dịch nhi xem đi, đây chính là Thất Tinh Đăng!"
Trong tay Gia Cát Lượng xuất hiện bảy ngọn đèn cổ xưa.
Trong lòng Chu Dịch vô cùng kích động, chỉ cần ta đốt Thất Tinh Đăng, bảy ngày không tắt, vậy ta liền có thể nghịch thiên cải mệnh có được thần thể.
Hắn ta quá kích động, nhịn không được đưa tay sờ, kết quả Thất Tinh Đăng nát.
Chu Dịch: "..."
Sở Bá Vương: "..."
Gia Cát Lượng: "..."
Cư nhiên lại bị đánh tráo, sao tốc độ có thể nhanh như vậy?
Còn chưa tới vài giây đồng hồ!
Sắc mặt Chu Dịch xanh mét, phát ra tiếng tru đầy bi thương: "Lại là tên trộm ngươi! Ta hận ngươi!"
Lúc này, sau ba ngày thăm thú, phóng viên Lệ Thắng Nam đã thu thập xong đầy đủ tài liệu, dọn đường hồi phủ. Lâm Bắc Phàm lại khôi phục nhàn nhã nhẹ nhõm, nhìn xem bảy ngọn đèn trong tay, ném nó vào bên trong kho hàng.
...
Lúc này, nơi cách thành thị của nhân loại ước chừng ba mươi vạn cây số - Bách Hoa thành - có một cự nhân đang gian nan lặn lội.
Rốt cuộc cự nhân này to lớn tới mức nào đây?
Cao tận hai trăm mét, mỗi một bước đi đều có thể đi một trăm mét, cây cối trước mặt hắn đều biến thành mầm cây nhỏ, núi cao biến thành sườn núi nhỏ.
Chẳng qua thoạt nhìn cự nhân này có chút chật vật, trên người mặc bộ da lông dày lớn, còn tản ra mùi máu tươi, thoạt nhìn như vừa được lột ra từ trên người yêu quái nào đó.
Bộ da lông này chỉ che khuất bộ vị mấu chốt nào đó, những nơi khác đều lộ ra như người nguyên thủy.
Thanh niên tên Chu Đại Đảm, vốn là một trạch nam của thế giới bình thường, thích nhất là xem tiểu thuyết mạng, nhất là mấy quyển tiểu thuyết xuyên không, thường xuyên ảo tưởng bản thân như nam chính trong tiểu thuyết xuyên không đến một thế giới khác, có được tư chất tuyệt thế vô song, một đường thăng cấp đánh quái, tiểu đệ thành đàn, mỹ nữ thành bầy, tất cả cơ duyên đều nối tiếp mà tới, cuối cùng trở thành vương giả cao cao tại thượng trong thế giới này, vượt qua ngày tháng không biết xấu hổ không biết thẹn thùng.
Kết quả có một ngày, hắn ta vừa mở tủ lạnh ra đã phát hiện trong đó xuất hiện một cánh cổng không gian như cánh cửa thần kỳ.
Hắn ta kích động, cho là kỳ ngộ của bản thân đã đến, không chút do dự mà tiến vào, kết quả hắn ta tới thế giới động vật thành đàn, như rừng rậm nguyên thủy này.
Động vật nơi này rất kỳ quái, lại có thể phóng ra ma pháp, hình thể càng to lớn uy lực cũng càng mạnh. Hắn ta đã từng gặp được một đầu thoạt nhìn như khủng long, phun ra hỏa diễm lại có thể đốt cháy vài trăm mét, vô cùng khủng bố.
Cây cối nơi này cũng không cao, thoạt nhìn rất nhiều cây đều như mầm cây nhỏ, cây cao nhất cũng chỉ mới cao hơn hắn mấy lần, khiến hắn có thể dễ dàng leo lên.
Nơi này không có núi cao, ngọn núi cao nhất hắn gặp được cũng chỉ mới mấy trăm mét, rất dễ dàng đã có thể leo lên.
Nơi này giống như không có người, bởi vì hắn hướng về một phương hướng đi hơn hai tháng cũng không gặp được người nào, ngược lại hắn gặp rất nhiều dã thú, những dã thú này vô cùng hung tàn, hai bên vật lộn nhiều lần.
Thường xuyên cửu tử nhất sinh, nhưng cho dù phải chịu vết thương nặng đến đâu, ngày thứ hai vẫn có thể khôi phục lại.
Lúc ấy hắn lơ đễnh, cho rằng mình đã đi tới một thế giới ma huyễn, ở thế giới ma huyễn này có xảy ra chuyện gì cũng rất bình thường, cũng không cho rằng mình có gì khác biệt.
Thẳng đến khi hắn ta gặp được người đầu tiên của thế giới này, nhưng lại là người vô cùng không bình thường.
Người này tên là Hàn Lập, thế mà lại ngự kiếm phi hành, giống tu chân giả. Hình thể của hắn lại chỉ lớn chừng cái móng tay, tựa như một con côn trùng nhỏ, chỉ cần một bạt tay của hắn đã có thể vỗ người này xuống.
Chẳng qua người này lại rất khủng bố, đám động vật lớn hắn xử lý mãi không hết nhưng đối phương chỉ cần một kiếm đã có thể xử lý.
Thoạt nhìn hết sức nguy hiểm!
Song phương hình thể dị thường, tốt nhất đừng gặp mặt.
Nhưng Chu Đại Đảm không quản được nhiều như vậy, đi ở hoang giao dã ngoại hơn hai tháng, hắn ta vô cùng khát vọng có thể trở lại trong xã hội nhân loại, cứ việc xã hội nhân loại không giống với tưởng tượng của hắn ta lắm.
Đối phương nhìn thấy hắn ta cũng có vẻ rất kích động, nhanh chóng bay tới.
Kết quả hai người vừa đối thoại đã phát hiện đối phương cũng là tiểu bạch, hiểu biết đối với thế giới này cũng không nhiều.
Nhưng rốt cục Chu Đại Đảm cũng có thể xác định hình thể của bản thân rất không bình thường. Hơn nữa thân thể hắn ta cũng biến thành không bình thường, cho dù tổn thương nặng cỡ nào nhưng qua ngày thứ hai đều có thể khôi phục, bản thân chuyện này vốn đã là kỳ tích.
Hắn ta chỉ có thể quy nguyên nhân cho cánh cửa thần kỳ kia.
Chỉ tiếc, hắn ta không có biện pháp trở về.
Bởi vì cô độc quá lâu, bọn hắn kết bạn đồng hành.
Tuy nhiên, hắn ta không dám gật bừa với cách làm của vị tiểu huynh đệ này.
Nói như thế nào đây, chính là quá sợ chết.
Mỗi lần gặp được dã thú hình thể lớn, hắn ta đều chạy thật xa, còn bỏ mặc cả mình để chạy trước. Sau khi xác định đối phương không thể tạo thành uy hiếp, lúc ấy hắn ta mới quay trở lại, cùng nhau tiêu diệt dã thú với hắn. Nếu như uy hiếp to lớn, vậy hắn ta sẽ không trở lại nữa, cùng lắm cũng chỉ gửi tin tức cho hắn, cam đoan nếu như hắn chết hắn ta nhất định sẽ nhặt xác thay hắn.
Cũng ví dụ như lần này, Hàn Lập bay đi dò thám tình hình địch, kết quả hắn ta nhanh chóng bay trở về, hơn nữa còn bay mất.
Chỉ lưu lại một tin tức: "Phía trước có người đến, ta trốn trước, nếu như ngươi gặp nguy hiểm ta lại cứu ngươi!"
Chu Đại Đảm kích động hỏi: "Bọn hắn là ai? Lớn giống như ngươi hay giống như ta?"
"Giống như ta, còn có năng lực đặc thù!"
Chu Đại Đảm lập tức gọi: "Nếu hình thể đã giống ngươi, hẳn ngươi nên đi tìm hiểu tình hình địch, ta trốn mới đúng!"
Kết quả đối phương không lên tiếng.
"Hàn Bào Bào(1) đáng chết!" Chu Đại Đảm tức giận tới muốn chửi mẹ nó.
(1) Bào bào: chạy trốn, ý chỉ có việc gì nguy hiểm thằng này chỉ giỏi trốn.