Beta: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Chu Dịch ngơ ngác hỏi: "Không phải vừa nãy ngươi gọi ta là sư phụ sao, tại sao lại muốn thu ta làm đồ đệ?"
Gia Cát Lượng cười híp mắt nói: "Vừa rồi chỉ là nói sai, đừng coi là thật! Quỳ xuống nhanh lên đi, từ xưa đến nay bao nhiêu người, bao nhiêu thiên giao hào kiệt muốn bái ta làm sư phụ ta đều không đồng ý, ta để ý ngươi là phúc phận của ngươi!"
"Ta không muốn!" Chu Dịch lập tức lắc đầu.
Trên đỉnh đầu hắn đã có một vị đại gia, hắn không muốn lại nhiều thêm một vị!
"Còn do dự cái gì, nhanh quỳ đi!" Gia Cát Lượng trực tiếp động thủ, muốn ép Chu Dịch phải cúi đầu, hành lễ bái sư.
"Ta không muốn, sư phụ nhanh cứu ta!" Chu Dịch kêu gọi.
"Đây là đồ đệ của ta, thế mà ngươi cũng dám muốn, không muốn sống đúng không?" Bá Vương Hạng Vũ lập tức xuất thủ.
"Toàn thiên hạ chỉ ngươi không tư cách nói câu nói này."
Gia Cát Lượng kéo Bá Vương qua một bên, nhỏ giọng nói: "Đừng tưởng ta không biết lai lịch của ngươi, ngươi cũng là một trong những đồ đệ của sư phụ Chu Dịch đúng không? Kết quả thừa dịp hắn mất trí nhớ lại thu hắn làm đồ đệ. Ngươi mới là kẻ giảo hoạt nhất! Ngươi phải đồng ý để ta thu hắn làm đồ đệ, hoặc ta sẽ nói chân tướng sự thật cho hắn, mọi người đồng quy vu tận!"
Sở Bá Vương xoắn xuýt: "Có thể thương lượng hay không?"
"Không có thương lượng gì hết!"
Hai người cằn nhằn một trận, sau đó trở về.
Gia Cát Lượng vẫn đang cười híp mắt, có loại trí tuệ vững vàng, quyết thắng thiên lý.
Ánh mắt hắn nhìn Chu Dịch vẫn nhiệt tình như cũ, loại ánh mắt này không phải vãn bối nhìn trưởng bối, mà là trưởng bối nhìn vãn bối yêu mến.
Trong lòng Chu Dịch dâng lên dự cảm không tốt, lập tức tìm kiếm giúp đỡ: "Sư phụ..."
Sở Bá Vương mặt không biểu tình, một chân đá ra thật nhanh, vừa vặn đá trúng đầu gối Chu Dịch.
Chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc, đồng chí Chu Dịch quỳ xuống.
Chu Dịch: "..."
Như vậy còn chưa đủ, Sở Bá Vương đưa bá vương tay ra, đè Chu Dịch còn đang mộng bức cúi đầu, bái ba bái.
Gia Cát Lượng lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ đỡ Chu Dịch vẫn còn mộng bức đậy, hơn nữa còn vô cùng quan tâm thay hắn phủi bớt bụi bặm trên trán cùng với trên quần áo, hết sức cao hứng nói: "Tốt tốt tốt! Bây giờ kết thúc buổi lễ, Chu Dịch ngươi chính là đồ đệ đầu tiên của ta! Từ nay về sau ngươi phải theo ta chăm học khổ luyện, nghiên cứu tri thức, có biết không?"
Chu Dịch: "..."
"Gia Cát Lượng, ngươi ..."
"Ba."
"Ô hô."
Trên tay Gia Cát Lượng nhiều hơn một chiếc thước, hung tợn đánh lên trên trán Chu Dịch.
Gia Cát Lượng xụ mặt, thoạt nhìn rất nghiêm khắc: "Từ nay về sau, ngươi chính là đồ đệ của ta, phải tôn sư trọng đạo, biết rõ lễ tiết, không thể gọi thẳng tục danh của vi sư. Hiện tại, ngươi lại kêu một lần nữa!"
Chu Dịch: "..."
...
Một bên khác, Lâm Bắc Phàm đang mang theo phóng viên Lệ Thắng Nam đi lang thang bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
"Ngươi sao vậy?" Lệ đại ký giả tò mò nhìn qua.
Lâm Bắc Phàm khoát tay lia lịa: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chút việc thú vị mà thôi."
"Thần thần bí bí." Lệ phóng viên không tiếp tục để ý.
Lúc này, tâm thần của Lâm Bắc Phàm đang đắm chìm trong hiện trường nhìn vở kịch.
Đường đường là người sở hữu hệ thống lại bị nhân vật do bản thân mình cụ hiện ra thu làm đồ đệ, tương đương với trên đầu lại có thêm một vị đại gia, còn có chuyện gì đáng buồn hơn so với việc này sao?
Nếu không phải còn cần đi cùng Lệ Thắng Nam, hắn thật muốn trở về ôm bụng cười to.
...
Lúc này, người sở hữu Hệ Thống Não Động Chu Dịch ôm thật chặt đùi Sở Bá Vương, bi hào nói: "Sư phụ, ngươi phải làm chủ cho ta, ta không muốn làm đồ đệ của hắn, trong lòng ta chỉ có ngươi thôi!"
Trong lòng Sở Bá Vương vừa cảm động lại vừa bất đắc dĩ: "Đồ nhi, vi sư cũng là lực bất tòng tâm, ngươi liền theo đi!"
Sau đó đẩy hắn trở về.
Nhìn chiếc thước do kim cương chế tạo, dường như nó là chiếc thước bản thân dùng để đánh Gia Cát Lượng khi còn bé trong lúc não động, Chu Dịch rơi vào bi thương vô hạn.
"Đồ nhi ngoan của ta, nếu như ngươi còn không gọi, sư phụ chỉ có thể nặng tay!" Gia Cát Lượng thương xót nói.
Đó là thương xót sao?
Tại sao ta cảm giác như ngươi đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?
"Sư phụ!" Chu Dịch đau đớn bi thương phun ra hai chữ.
"Ngoan!" Cả người Gia Cát Lượng rạo rực, sảng khoái như tiết trời đầu hạ uống một ly nước ngọt ga lạnh, hắn ta sờ sờ đầu Chu Dịch, vô cùng yêu thương nói: "Lại kêu một lần nữa!"
Chu Dịch: "..."
Chu Dịch sinh không thể luyến: "Sư phụ!"
"Không sai, lại kêu một lần nữa!"
Chu Dịch: "..."
"Vậy được rồi, về sau chúng ta sẽ là người một nhà tương thân tương ái!" Sở Bá Vương đi tới: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là đại sư phụ của ngươi, Gia Cát tiên sinh sẽ là nhị sư phụ của ngươi, chúng ta sẽ dạy ngươi võ công và học vấn ... ... Ngươi nhất định phải cẩn thận hiếu kính hai vị sư phụ của ngươi, không chỉ cần học giỏi võ công, còn phải học tứ thư ngũ kinh thao lược, làm một người văn võ song toàn, không được cô phụ kỳ vọng của chúng ta đối với ngươi!"
Chu Dịch: "..."
Bây giờ ta rất muốn chết!
Cuối cùng, Gia Cát Lượng cự tuyệt lời mời của hai vị hoàng đế, biểu thị sống lại một đời, chỉ muốn bồi dưỡng đồ đệ mình mới thu nhận thành tài, đồ đệ đi đâu hắn liền đi nơi đó.
Hai vị hoàng đế chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Một đồ hai sư nhanh chóng rời đi, thẳng đến khi không còn người nào nữa, Chu Dịch mới kích động nói: "Sư phụ, ta cảm giác không gian giới chỉ của ngươi có một vật rất quan trọng với ta."
Gia Cát Lượng sửng sốt: "Nghĩ không ra lại bị đồ nhi phát hiện."
Nhưng trong lòng thầm nói, không hổ là sư phụ Chu Dịch, dù cho mất đi tất cả tu vi và ký ức vẫn có thể cảm ứng bảo bối của bản thân.
"Là bảo bối gì, vì sao lại quan trọng với Dịch nhi?" Bá Vương Hạng Vũ tò mò hỏi.
Gia Cát Lượng lộ ra nụ cười cao thâm mạt trắc, tay cầm lấy quạt lông thản nhiên nói: "Đối với Dịch nhi đúng là nó vô cùng trọng yếu, bởi vì đây mới là Thất Tinh Đăng thật, Thất Tinh Đăng có được năng lực nghịch thiên cải mệnh. Chỉ cần ta thi triển pháp thuật cho Dịch nhi, hơn nữa lại châm Thất Tinh Đăng, chủ đăng liên tục bảy ngày bất diệt, như vậy thân thể Dịch nhi cũng có thể chuyển biến thành thần thể, từ nay về sau tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh!"
Ánh mắt Sở Bá Vương sáng rực lên, vì tư chất tu luyện của Chu Dịch hắn vẫn luôn phiền não không thôi, hiện tại có một cơ hội đưa tới cửa, thật sự khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
"Nhanh lấy ra!" Bá Vương và Chu Dịch trăm miệng một lời.
"Được, ta đây liền..."
"Chờ một chút!" Chu Dịch bỗng kêu to lên, hai vị sư phụ cùng nhau nhìn sang.