Miệng rắn há một cái, phun ra lượng lớn độc dịch màu đen.
Các vị Tôn Giả lập tức tránh đi, kết quả những nọc độc này rơi xuống đất, lại ăn mòn ra từng hắc động thật lớn.
Kiếm của một vị Tôn Giả trong đó cũng bị ăn mòn đến lồi lõm, không thể dùng.
Ngân Xán Xán và Đồng Quang Quang thấy lạnh buốt.
Nếu như nọc độc này rơi xuống trên người bọn hắn, sẽ không ăn mòn bọn hắn đến mức không còn gì nữa chứ?
"Quang Quang, ngươi không sợ chết, ngươi lên!"
"Xán Xán, ngươi nói ngươi nhìn thấy yêu quái liền hưng phấn, nhất là Yêu Vương, bây giờ ta nhường cơ hội khó có được này lại cho ngươi!"
"Hay là ngươi tới đi, không phải ngươi đã nói ngươi thích nhất là biến thành thịt vụn sao?"
"Không có chuyện đó, hay là ngươi tới đi!"
...
Hai người nhún nhường lẫn nhau, cũng không dám lên.
Lúc này, cự mãng trừng đôi mắt to hung ác nhìn lại, Ngân Xán Xán và Đồng Quang Quang chỉ cảm thấy thân thể lạnh buốt, sau đó bọn hắn không chút do dự chạy vút đi, tốc độ nhanh trước nay chưa từng có.
"Yêu Vương, nhận lấy cái chết!"
"Nhận thêm một quyền của ta!"
...
Các Tôn Giả lại lần nữa vây công tới.
Triệu Bất Thuận chỉ có thể mặc kệ hai con hàng bại đức kia, toàn lực ứng đối mấy vị Tôn Giả đang vây công.
Thân thể hắn ta kéo dài gấp mấy chục lần, giống như một cây roi to lớn vung ngang trên không trung, uy lực lớn vô cùng, núi cao trong phương viên nghìn dặm đều bị san bằng, hết sức hung mãnh.
Hắn ta còn có thể phun ra khí độc, biến phương viên ba nghìn dặm thành ổ độc, vạn vật chết mất.
Đại bộ đội tu luyện giả nhân loại đã tới. Có thể là vì cự mãng quá mức hung mãnh, phạm vi công kích quá rộng, họ chỉ có thể dừng lại ở vị trí cách đó ba vạn cây số, tùy thời ứng đối đại quân yêu thú.
Lúc này, Triệu Bất Thuận biến thân thành cự mãng Jormungand vô cùng hưng phấn. Bình thường hắn ta đều phải ngẩng đầu nhìn chúng Tôn Giả cao cao tại thượng, hôm nay sau khi biến thành quái vật, vậy mà bản thân lại có thể đánh các Tôn Giả mặt mày xám xịt, thật sự khiến hắn ta vui vẻ.
Trong lòng hắn ta đã dâng lên một cỗ hào hùng: Các ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt, sau này ta nhất định có thể trở thành Tôn Giả còn mạnh hơn các ngươi!
Mặc dù hung tính bị kích thích, nhưng hắn ta vẫn duy trì lý tính nhất định, vừa đánh vừa lui.
Nếu còn tiếp tục đánh nữa, thật sự sẽ có thương vong.
Nhưng vào lúc này, hai người Ngân Xán Xán và Đồng Quang Quang chạy trở lại, vừa chạy vừa hô to: "Đại quân yêu thú đến, nhất định là do đầu Xà Vương kia gọi tới. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, ở ngay sau lưng chúng ta thôi!"
Tất cả tu luyện giả đang có mặt rối rít biến sắc.
"Quả nhiên đại quân yêu thú đến, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!"
"Thật may chúng ta chuẩn bị kịp thời!"
"Mọi người cầm vũ khí lên, chuẩn bị chiến đấu bảo vệ gia viên!"
...
Đám tu luyện giả bày trận địa sẵn sàng đón địch. Công kích của các vị Tôn Giả cũng càng hung mãnh hơn, bởi vì biện pháp tốt nhất để giải quyết nguy cơ chính là xử lý Yêu Vương này, nó chết đi, tất cả nguy cơ sẽ tự sụp đổ.
Nhưng Triệu Bất Thuận đang bị bao vây lại bất đắc dĩ vô cùng.
Vì sao lại có đại quân yêu thú đến?
Ta không hề triệu hoán yêu thú mà?
Không phải ta làm, ta không nhận!
Lúc này một tiếng to rõ truyền đến: "Grào…"
Sắc mặt mọi người lại lần nữa biến đổi, trở nên càng thêm khó coi.
"Là Yêu Vương, lại có thêm một đầu Yêu Vương tới!"
"Không phải Yêu Vương độc lai độc vãng sao? Tại sao có thể có hai đầu Yêu Vương đồng thời xuất hiện?"
"Phía sau còn có Đại Yêu Vương?"
"Lập tức truyền tin tức về, thỉnh cầu tiếp viện!"
...
Cuối cùng đại quân yêu thú đến.
Mọi người nhìn thấy ở giữa đại quân yêu thú có một đầu mãng xà lớn vô cùng, nó đang nhìn cự mãng Jormungand ra sức đánh giết, tran đầy hưng phấn.
Nhưng ánh mắt nó nhìn mấy vị Tôn Giả khác lại không thân mật như vậy, mà là phẫn nộ vô cùng.
"Grào…" Mãng Xà Vương tức giận lao tới.
Lúc này Triệu Bất Thuận lại nghe hiểu nó đang nói cái gì: "Tướng công đừng sợ, ta tới cứu ngươi!"
Triệu Bất Thuận bối rối: "Chờ đã, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?"
"Không có hiểu lầm, đợi sau khi ta đánh chết đám côn trùng này, ta sẽ sinh con cho ngươi!" Mãng Xà Vương nói, sau đó trong lúc Triệu Bất Thuận đang cứng đờ, nó dùng cái đuôi quất bay hai vị Tôn Giả, bá đạo hộ phu.
Triệu Bất Thuận: "..."
Ta lại bị một đầu mẫu xà coi trọng!
Còn muốn sinh con cho ta!
Vấn đề là ta vốn không phải rắn!
Ta nên làm gì bây giờ?
Online chờ, rất gấp!
Lúc này, đại quân nhân loại và đại quân yêu thú đã gặp nhau, gió tanh mưa máu, biến thành một tràng xay thịt cực lớn.
Bởi vì hai Yêu Vương xuất hiện, tình thế tương đối khẩn cấp, vì vậy Cự Mộc thành kêu gọi càng nhiều cường giả hơn đến tiếp viện, các cường giả ở các thành thị lớn cũng nhanh chóng chạy đến Cự Mộc thành thông qua Truyền Tống Trận...
Giang Nam thành, cự nhân Chu Đại Đảm đang ngủ nghỉ ngơi thì bị linh phù trên cổ hút vào, vứt đến chiến trường.
"Nơi này lại có nhiều yêu quái như vậy, hôm nay ta nhất định phải đánh thống khoái!" Chu Đại Đảm gào to rồi xông lên trước, tay không tất sắt xé đầu đại yêu quái đang cản đường phía trước, hung hãn rối tinh rối mù.
Còn có rất nhiều thiên kiêu cũng chạy tới, ví dụ như người sở hữu Hệ thống Trừ Gian Diệt Ác Phương Chính, người sở hữu Hệ thống Siêu Cấp Thần Thám Hà Tu Văn, người sở hữu Hệ thống Manh Oa Cũng Nghịch Thiên Hàn Tiểu Manh, người sở hữu Hệ thống Thành Chủ Lưu Phong, người sở hữu Hệ thống Thần Cấp Trộm Mộ Ngô Tà, người sở hữu Hệ thống Trang Bức Kim Thiểm Thiểm...
Còn có cánh quân xếp hạng thứ nhất, những thiên kiêu đã trở thành Tôn Giả, mấy người Diệp Phàm, Tiêu Viêm, Trần Bắc Huyền cũng chạy đến, nhanh chóng chạy về phía chiến khu Tôn Giả.
Thấy càng ngày càng nhiều người trâu bò đến, Triệu Bất Thuận sợ hãi.
Mẫu xà chết cũng không sao, chủ yếu là hắn ta sợ mình bị đánh chết, vậy thì quá oan.
Bây giờ trốn vẫn còn kịp!
Nhưng nếu trốn một mình, dường như hy vọng xa vời...
Vì thế hắn ta gọi Mãng Xà Vương: "Bọn họ quá nhiều người, bây giờ chúng ta chạy về đi!"
Hung tính của Mãng Xà Vương đã bị kích thích, đầu rắn lay động: "Không được, bọn chúng bắt nạt chúng ta, ta sẽ khiến bọn chúng phải chết!"
Cặp mắt nó lóe kim quang, lại bắn ra một tia sáng xanh, có thể khiến vạn vật hóa đá.
Triệu Bất Thuận vội vã: "Nếu đợi thêm lát nữa chúng ta đều phải chết!"
Mãng Xà Vương vô cùng khinh thường: "Chỉ bằng những con tiểu côn trùng này sao?"
Triệu Bất Thuận nổi giận. Vì sao hắn ta lại gặp một đầu mẫu xà vừa tự cao tự đại vừa lỗ mãng thế này?
Không thể làm gì khác hơn, Triệu Bất Thuận đành phải tung ra đòn sát thủ: "Bây giờ chúng ta đi về, ta muốn về nhà sinh con với ngươi!"
Vậy mà hắn ta lại nói ra lời như vậy với một đầu Yêu Vương, Triệu Bất Thuận chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng!
May mà không có ai biết thân phận của hắn ta, bằng không sợ rằng hắn ta đã muốn rút dao tự vẫn!
Nhưng có một người đang xem kịch đã sớm cười đến đau bụng.
Lệ khí trên người Mãng Xà Vương hoàn toàn biến mất, biến thành xấu hổ: "Tướng công, thì ra ngươi cũng đang suy nghĩ chuyện này? Vậy chúng ta trở về đi thôi!"
Triệu Bất Thuận: "..."