Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 397 - Chương 397. Dám Uy Hiếp Nam Nhân Của Lão Nương?

Chương 397. Dám uy hiếp nam nhân của lão nương? Chương 397. Dám uy hiếp nam nhân của lão nương?

"Là ngươi tên hỗn đản này!" Lửa giận của Bạch Thanh Thanh bừng bừng dâng lên, lập tức móc ra một thanh đao chặt xương cực dài: "Trước đó ở Man Thần đại lục ta không có cách nào làm gì ngươi, hôm nay ta nhất định phải chém chết tươi ngươi!"

Lập tức bổ tới, đao đao trí mạng.

Trong phòng khắp nơi là đao quang kiếm ảnh, tất cả thực khách đều chạy ra ngoài, ở bên ngoài nhìn náo nhiệt.

"Nam nhân kia là ai, vì cái gì Bạch Thanh Thanh vừa gặp đã chém hắn?"

"Thật là khủng khiếp, rất lâu rồi chưa từng gặp lão bản nổi cơn giận như thế!"

"Ta nhận ra hắn, hắn ta là đỉnh cấp thiên kiêu Hỏa Dương của Hỏa tộc bộ lạc Man Thần đại lục!"

"Hắn ta sao lại đắc tội Bạch Thanh Thanh?"

...

Tròng mắt Mộc Li loạn chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong phòng, Hỏa Dương lẩn trốn, luống cuống tay chân: "Thanh Thanh cô nương, ngươi làm gì vậy, ta không có đắc tội ngươi mà?"

"Thế mà còn không biết mình sai ở đâu?" Lửa giận của Bạch Thanh Thanh càng tăng lên, thầm nghĩ trong lòng: "Hệ thống, định trụ hắn cho ta!"

Một đạo quy tắc chi lực giáng xuống, Hỏa Dương đột nhiên phát hiện mình không động được, trong lòng kinh hãi.

"Chạy a, ngươi giỏi thì chạy a!" Bạch Thanh Thanh khiêng dao chặt xương, dương dương đắc ý đi tới.

Thời điểm ở Man Thần đại lục, bởi vì chú ý đại cục, không thu thập hắn. Kết quả tên này gan to bằng trời, thế mà chạy đến địa bàn của ta, nếu như còn không thu thập, hắn ta không suy nghĩ thông suốt được.

"Tiểu tặc, nhận lấy cái chết!" Bạch Thanh Thanh hưng phấn nâng đao lên, bổ xuống.

Mọi người đã không đành lòng nhắm mắt lại.

"Bành bành bành bành bành..."

Thật giống như chặt xương cốt, thanh âm vô cùng cứng rắn.

Mọi người mở mắt ra, phát hiện thanh niên kia cũng không có chuyện gì, chỉ là có thêm một chút vết thương da thịt.

"Không hổ là Luyện Thể giả, da thật là cứng rắn!" Bạch Thanh Thanh thở hồng hộc.

"Thanh Thanh cô nương, ngươi nghe ta nói..."

"Ta không muốn nghe ngươi nói!" Bạch Thanh Thanh lại nâng dao róc xương lên, tiếp tục chặt.

"Bành bành bành bành bành..."

Ở bên trong quá trình này, Hỏa Dương một mực si ngốc nhìn Bạch Thanh Thanh.

Tự sướng trong lòng, đánh đi đánh đi, đánh là thân mắng là yêu, ngươi đánh càng hung ác sẽ càng yêu ta nhiều!

Sau khi dốc hết sức bình sinh, cuối cùng chém Hỏa Dương thủng trăm ngàn lỗ, thế nhưng vẫn như cũ chưa hết giận.

Nhất là nhìn đôi mắt hấp háy kia của hắn ta thì càng tức giận.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm tới dùng cơm, trông thấy một màn bạo lực như vậy, đưa tay ôm về phía hông Bạch Thanh Thanh, quan tâm hỏi: "Thanh Thanh, xảy ra chuyện gì, để ngươi tức giận như vậy?"

Bạch Thanh Thanh vứt đao róc xương xuống, ngả lên vai Lâm Bắc Phàm, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nói: "Đều do tên hỗn đản mặt dày mày dạn này, theo người ta còn theo tới tận nơi này, làm cho lòng người phiền..."

Sau đó, Bạch Thanh Thanh đơn giản nói rõ tình huống.

Lâm Bắc Phàm nhìn sang, mặc dù đã hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt của người nào đó.

Hóa ra là tiểu tử này, lại dám đào góc tường của ta, lại còn đào cả 4 người...

Lúc này, hai mắt Hỏa Dương bốc lửa: "Ngươi là ai? Mau buông Thanh Thanh cô nương ra!"

"Ta ôm nàng dâu nhà ta, liên quan gì đến ngươi!" Lâm Bắc Phàm không khách khí nói.

"Không có khả năng, ngươi một tên yếu gà, Thanh Thanh cô nương sao lại để ý ngươi?" Hỏa Dương không tin. Lập tức uy hiếp: "Tiểu tử thúi, ta khuyên ngươi lập tức rời khỏi Thanh Thanh cô nương, bằng không hậu quả tự gánh!"

"Tên này xéo đi, lão nương thích ai cần ngươi quản? Thế mà còn dám uy hiếp nam nhân của lão nương, ta đánh chết ngươi!" Bạch Thanh Thanh tức giận đến nỗi lại một lần nữa nâng đao róc xương lên, chặt xuống.

"Bành bành bành bành bành..."

"Thanh Thanh, bớt giận, để cho ta tới!" Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm lấy ra một tờ linh phù, nói: "Tiểu tử, ta cũng tặng ngươi một câu nói, về sau cẩn thận nhìn kĩ một chút, Bạch Thanh Thanh, Lâm Vi Vi, Huyết Sắc Vi, An Khả Hân đều là nữ nhân của ta, mong ngươi rời xa các nàng, bằng không hậu quả tự chịu!"

"Có thể có hậu quả gì chứ?" Hỏa Dương cười lạnh.

"Đây chính là hậu quả!" Lâm Bắc Phàm xé mở linh phù, Hỏa Dương bị truyền tống đi.

Địa điểm: Hang ổ vị Yêu Hoàng nào đó.

"Thanh Thanh, ngươi xem, đã giúp ngươi trút giận rồi, lúc này hắn ta nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ, chưa đến 1 tháng đừng nghĩ trở về, ngươi yên tâm đi!" Lâm Bắc Phàm đắc ý nói.

Bạch Thanh Thanh gật đầu, nàng cũng biết thủ đoạn hố người của Lâm Bắc Phàm, không có hố nhất, chỉ có hố hơn, muốn để ai chịu đau khổ người đó sẽ chịu đau khổ, chưa từng thất thủ, rất nhiều Tôn Giả vừa nhìn thấy hắn liền đi vòng.

Bạch Thanh Thanh cười, nhẹ nhàng ôm cánh tay Lâm Bắc Phàm: "Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói An Khả Hân cũng là nữ nhân của ngươi..."

Lâm Bắc Phàm: "..."

Nhìn khả nhân nhi trước mặt, nụ cười thật là nguy hiểm.

Cuối cùng, Bạch Thanh Thanh cũng không nói gì, nhưng là Lâm Bắc Phàm lại như ngồi bàn chông.

Mộc Li ngồi tới, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm.

"Nhìn cái gì vậy tiểu cô nương, có phải bị khuôn mặt anh tuấn của ta chinh phục rồi hay không? Nhưng ta cho ngươi biết, đừng đùa, ta đã có mấy lão bà rồi, ta rất yêu các nàng." Lâm Bắc Phàm không muốn mặt mà nói.

Mộc Li: "..."

Mộc Li lắc đầu: "Đừng có tự mình đa tình, ta cũng không coi trọng ngươi. Ta chẳng qua là cảm thấy, cái cách không cần mặt mũi của ngươi rất giống một người bạn của ta, ngay cả mặt mũi đều có điểm giống."

Lâm Bắc Phàm: "..."

"Ta dám khẳng định, người này nhất định không phải bằng hữu của ngươi, mà là người yêu của ngươi, thậm chí là trượng phu." Lâm Bắc Phàm trịnh trọng nói.

Trong lòng Mộc Li có chút hoảng, nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sao lại nhìn ra được?"

"Cái kia còn phải hỏi sao, nếu lớn lên giống ta, nhất định anh tuấn tiêu sái, mạo như Phan An, sinh ra chú định làm người khác ưa thích, cho nên ngươi một tiểu cô nương yêu hắn về tình cảm có thể hiểu được." Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng.

"Nói hươu nói vượn! Không muốn để ý đến ngươi!" Mộc Li thở phì phò chạy.

Lâm Bắc Phàm cười đắc ý, còn muốn xem thấu hư thực của ta, thủ đoạn vẫn là quá non.

Nhìn lại, lại phát hiện một thanh dao phay cắm trước mặt.

Bạch Thanh Thanh cười tủm tỉm hỏi: "Vừa rồi ngươi và tiểu cô nương trò chuyện rất vui vẻ nha, có thể chia sẻ cho ta một chút không?"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Một tháng sau, Hỏa Dương rốt cục trở lại thành thị nhân loại.

Hồi tưởng lại tao ngộ một tháng này, đơn giản có thể dùng bốn chữ "cửu tử nhất sinh" để hình dung.

Không có chút chuẩn bị nào bị truyền tống đến trong động của một vị Yêu Hoàng, ở ngay dưới mí mắt của Yêu Hoàng, kém chút bị nó một miếng ăn hết.

Hắn ta đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết, lập tức triển khai phản kích.

Hậu quả không cần nghĩ, hắn ta bị Yêu Hoàng ngược đến chết đi sống lại, mệnh đã sắp không còn, chỉ có thể liều mạng chạy trốn.

Thật vất vả trốn ra hang động của Yêu Hoàng, kết quả lại bị một đám Yêu Vương chặn đường, cứ như vậy vừa chiến vừa trốn, chạy trốn lên tới trên đại địa, tình huống này chuyển biến tốt, Yêu Hoàng không dám lên bờ.

Sau đó lại cực cực khổ khổ trằn trọc hơn 20 ngày, lao đi hơn ngàn vạn dặm đường, mới rốt cục trở lại trong thành thị nhân loại.

Hắn ta đời này cẩm y ngọc thực, đều chưa từng bị những đau khổ như vậy, bị thua thiệt như vậy.

Cho dù thời điểm bị dị nhân đạo tặc bắt cóc, hắn còn có hình người.

Trong lòng hận đến nghiến răng đối với tên tiểu bạch kiểm kia, quyết tâm nhất định phải lấy lại công đạo.

Chỉ là, hắn ta quyết định bày mưu rồi hành động, sau khi điều tra rõ ràng lại xuất chiêu.

Bình Luận (0)
Comment