Lâm Bắc Phàm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh phía xa, phảng phất lâm vào bên trong hồi ức: "Nếu phải nói đến Thời Không lâu chủ, hắn lưu lại cho ta ấn tượng vô cùng sâu sắc..."
Nhãn tình Sở Vân Phi sáng lên: "Là thế nào?"
Trên tay cầm lấy bút, vội vàng ghi chép.
Ngồi ở sau lưng cách đó không xa, Bách Hoa tiên tử dựng lỗ tai lên.
"Ta nhớ được đó là một buổi sáng xuân về hoa nở, bởi vì Thời Không lâu chủ xuất thủ vừa đánh bại Hải Long Vương, hóa giải nguy cơ lớn nhất của nhân loại, cho nên toàn dân cùng chúc mừng, vô cùng náo nhiệt. Thế nhưng ta lại chú ý tới có một thân ảnh nhỏ bé lại vô cùng cô đơn, từng bước từng bước đi vào Thời Không lâu, đó chính là Na Tra. Ta cảm giác tình huống không đúng, thế là liền đi theo. Chỉ thấy tiểu Na Tra đột nhiên quỳ xuống ở trong Thời Không lâu, thành kính cầu khẩn Thời Không lâu chủ, hi vọng hắn buông tha Ngao Bính. Sau đó cứ mãi luôn dập đầu như vậy, cứ dập đầu mãi, cứ dập đầu mãi, cứ dập đầu mãi, cứ dập đầu mãi..."
Sở Vân Phi lập tức đánh gãy: "Những miêu tả râu ria này có thể lướt qua."
"Ta nhìn hắn ròng rã dập đầu một giờ, bọ dáng bất lực nhỏ bé của hắn khiến cho ta vô cùng đau lòng. Nhưng lại cân nhắc đến, hắn cầu tình vì một tên yêu tộc, lòng ta lại lạnh lại. Yêu tộc là không thể tha thứ, hắn ta hủy hoại gia viên của chúng ta, giết hại không biết bao nhiêu đồng bào của chúng ta, là đại địch nhân tộc, mặc kệ là thứ yêu gì đều đáng chết. Nhưng là, dáng vẻ của Na Tra khiến cho ta rất đau lòng, cho nên ta coi như mắt không thấy tâm không phiền..."
Sở Vân Phi lại một lần nữa không nhịn được đánh gãy hắn: "Lâm lão sư, những thứ râu ria này, có thể lướt qua đi, mời nói trọng điểm."
"Thế nhưng kéo dài suốt ba ngày, hắn vẫn cứ mãi dập đầu, dập đến rách đầu, khiến cho ta động lòng trắc ẩn. Thân là lão sư của hắn, ta cảm thấy ta có thể làm gì đó. Thế là, ta liền đi tìm Thời Không lâu chủ..."
Sở Vân Phi mừng rỡ, rốt cục nói đến trọng điểm.
Bách Hoa tiên tử đang nghe lén cũng mừng rỡ, rốt cục nói đến người trong lòng của nàng.
"Nhưng là, Thời Không lâu chủ không phải ta muốn gặp là có thể gặp. Thế là ta vận dụng rất nhiều biện pháp, tỉ như hối lộ tiểu tinh linh Lilith, nịnh nọt sinh mệnh chi thụ, thậm chí còn nghĩ đến việc tới kéo banner, lớn tiếng hô to, nhưng đều không có tác dụng. Lúc ấy ta cũng cảm thấy quá khó khăn, nhưng vì Na Tra, ta nguyện ý xông pha khói lửa. Chẳng phải là một chút khó khăn nho nhỏ sao, chẳng phải một chút ngăn trở nho nhỏ sao, không ngăn cản được sự yêu thương chân thành của ta đối với Na Tra..."
Sở Vân Phi vội muốn chết: "Lâm lão sư, ngươi cứ nói chuyện sau khi nhìn thấy Thời Không lâu chủ đi."
Bách Hoa tiên tử cũng gấp chết rồi, gia hỏa này sao lại không đứng đắn như thế?
Người ta muốn nghe chính là Thời Không lâu chủ, nói mãi chuyện của ngươi là làm sao?
"Ta đã hao hết sức chín trâu hai hổ, rốt cục được Thời Không lâu chủ vĩ đại không gì làm không được triệu kiến!" Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên.
Sở Vân Phi thở ra một hơi, rốt cục nói đến trọng điểm.
Bách Hoa tiên tử vểnh tai chăm chú nghe.
Sở Vân Phi hỏi: "Ngươi thấy dáng vẻ của hắn sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không thấy được, nhưng ta cảm giác giống như hắn thân ở giữa thiên địa, đâu đâu cũng có."
Sở Vân Phi nhẹ gật đầu, mỗi người nhìn thấy Thời Không lâu chủ cảm giác đều như thế.
"Nhưng là, cho dù không nhìn thấy người, trống rỗng, nhưng lòng ta rất nhanh an định xuống, cảm giác đặc biệt an toàn và ấm áp, thật sự giống như cái ôm trong ngực của mẹ, lại giống như tình yêu của cha, khiến cho trái tim thấp thỏm kia của ta được ấm áp dễ chịu..."
Sở Vân Phi ngẩng đầu, cảm giác Lâm Bắc Phàm có chút hiềm nghi nịnh hót...
Nhưng Bách Hoa tiên tử phía sau lại nghe vô cùng thích thú, đặc biệt kiêu ngạo, lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Thanh âm của hắn nhất là ấn tượng khắc sâu nhất để lại cho ta."
"Thanh âm của hắn... có cái gì đặc biệt sao?" Sở Vân Phi ngẩn ra.
Thanh âm của Thời Không lâu chủ hắn ta nghe qua không phải một lần hai lần, cũng chỉ là như vậy mà thôi, còn có thể có chỗ đặc biệt gì?
"Thanh âm của hắn đặc biệt ấm áp, tràn đầy từ tính, nói tới nói lui, trầm bồng du dương, nhưng lại không mất bá khí, đặc biệt dễ nghe. Lúc ấy ta đã rung động thật sâu, trên thế giới lại có thanh âm dễ nghe như vậy?" Lâm Bắc Phàm say mê nói.
Sở Vân Phi lúc này đã xác định, Lâm Bắc Phàm là fan cuồng không thể nghi ngờ.
Không ngờ Lâm Bắc Phàm bình thường bất cần đời lại là fan cuồng của Thời Không lâu chủ, làm cho người ta rất ngoài ý muốn.
Bách Hoa tiên tử nhẹ gật đầu, xác thực đặc biệt dễ nghe, nghe rồi nhịn không được còn muốn nghe tiếp.
Có đôi khi không dám nghe nhiều, sợ lỗ tai sẽ mang thai.
"Đúng lúc này, ta nói ra khẩn cầu của ta. Ta nói với Thời Không lâu chủ, chỉ cần hắn buông tha Ngao Bính, thành toàn học sinh Na Tra của ta, bảo ta làm cái gì cũng có thể. Nhưng Thời Không lâu chủ nghiêm túc cự tuyệt ta, nói đây là vấn đề về lập trường, nhân và yêu trời sinh đối lập, mặc kệ là nguyên nhân gì, yêu cũng không thể thả."
Sở Vân Phi rốt cục nghe được một chút gì đó, lập tức ghi chép lại: Lập trường kiên định, công chính không thiên vị!
"Ta lập tức dựa vào lí lẽ biện luận, nói đó là một con yêu tốt, tất cả hành động của nó đều là bị ép buộc, trước đó còn ngụy trang thành nhân loại để mật báo, chúng ta không thể vơ đũa cả nắm, một nhát phủ định tất cả yêu. Hơn nữa, dựa vào một mảnh tình cảm chân thành của Na Tra, dựa vào một mảnh tình nghĩa của bọn họ, hi vọng có thể thả nó, cũng cam đoan vĩnh viễn không tái phạm. Sau khi nghe ta nói, Thời Không lâu chủ cảm động vô cùng, thế là đáp ứng yêu cầu của ta, thả Ngao Bính!"
Sở Vân Phi lập tức ghi chép lại: Hiệp cốt nhu tình, trọng tình trọng nghĩa!
Thế nhưng viết viết rồi, hắn lại cau mày: "Chờ một chút, Lâm lão sư, không phải ngươi nói đã phải trả ra một cái giá rất đắt, mới khiến cho Thời Không lâu chủ thả yêu tộc Ngao Bính sao?"
"Ta có từng nói như vậy sao?" Lâm Bắc Phàm nháy mắt.
"Có, lần trước ta đến hỏi Na Tra, hắn nói cho ta biết như thế." Sở Vân Phi mịt mờ nhắc nhở: "Lâm lão sư, ngươi không thể vì hình tượng hoàn mỹ của thần tượng mình mà giấu diếm một ít chuyện. Anh hùng cũng có thể có khuyết điểm, cũng không phải là thập toàn thập mỹ, ta muốn tạo thành một anh hùng có máu có thịt, mà không phải hình tượng hoàn mỹ hư ảo."
"Thế nhưng là, hắn xác thực không có đòi hỏi ta cái gì." Lâm Bắc Phàm lẽ thẳng khí hùng, ta làm sao có thể đòi hỏi bản thân mình cái gì?
Phía sau, Bách Hoa tiên tử nhíu mày, nhìn Sở Vân Phi có một tia bất mãn, nam nhân của ta làm gì ngươi?
Hắn vốn chính là hóa thân của thập toàn thập mỹ, vậy mà ngươi muốn nói xấu hắn?
Vẫn là Lâm Bắc Phàm thành thật, có sao nói vậy, ánh mắt nàng nhìn Lâm Bắc Phàm thuận hơn nhiều.
Thế là, vì sợ người trong lòng bị người bôi bẩn, nàng quyết định tiếp tục nghe lén.