Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 469 - Chương 469. Một Bên Tu Luyện, Một Bên Chiến Đấu!

Chương 469. Một bên tu luyện, một bên chiến đấu! Chương 469. Một bên tu luyện, một bên chiến đấu!

Lúc này, nghe từ trong cửa hang xa xa truyền đến tiếng vang, Hồng Đế còn đang mài đao đột nhiên ngừng lại, tự lẩm bẩm: "Nhanh như vậy... đã đánh tới huyết nhân rồi?"

Sau khi nghe một lúc, hắn ta lại tiếp tục mặt không thay đổi mài đao.

Mặc dù nhìn rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật nội tâm vô cùng không bình tĩnh, bởi vì tay hắn ta mài đao đều đang run rẩy, sắc mặt có thêm một tia giãy dụa, có một tia thống khổ, có một tia chán nản, có một tia e ngại...

Cuối cùng hắn ta vứt đao gãy xuống, hai tay ôm lấy mặt mình, dùng sức ôm, cào mặt bị thương.

Nhìn giọt máu từ trên mặt nhỏ xuống, tâm hắn sáng lên.

"Ta còn sống, còn sống thì nên... chiến!"

Thế là hắn ta cầm đao gãy lên, dứt khoát quyết đoán vọt vào trong thông đạo.

Chỗ sâu trong, Lâm Bắc Phàm vẫn đang cuồng chiến với Man Thần.

Thần khu huyết sắc của Man Thần đã bị Lâm Bắc Phàm đánh nổ hàng ngàn hàng vạn lượt, thế nhưng mỗi một lần đều có thể rất nhanh khôi phục lại.

Man Thần một bên đánh một bên dụ hoặc, ý đồ phá hủy ý chí của Lâm Bắc Phàm.

"Không có ích lợi gì, ngươi vĩnh viễn cũng không giết chết ta được, ở chỗ này ta bất tử bất diệt, thần hồn bất diệt, lực lượng không mất, ta có thể một mực chiến đấu tiếp, nhưng mà ngươi thì sao? Có thể kiên trì bao nhiêu năm? Một năm, mười năm, hay là trăm năm? Không bằng từ bỏ đi, ta chỉ chiếm dụng thể xác ngươi mà thôi, bảo đảm linh hồn ngươi không chết. Tương lai ta một lần nữa thành thần, chắc chắn tìm một thể xác tốt hơn cho ngươi, cũng ban cho ngươi vô thượng thần lực, được chứ?"

"Loại chuyện hoang đường này ngươi tin không?" Lâm Bắc Phàm cười nhạo: "Kỳ thật ta cảm thấy ngươi vị thần này đủ thê lương, đánh lâu như vậy ngay cả ta tên phàm nhân nho nhỏ này cũng không giải quyết được, còn ngông cuồng xưng thần? Đây có tính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh không?"

Man Thần nổi nóng: "Phàm nhân, ngươi quá cuồng vọng! Ở thời điểm ta còn là thần, một ánh mắt để ngươi khoanh tay chịu chết! Nếu như không phải là bởi vì trận thần chiến kia, thần khu bị đánh sập, nào đến lượt ngươi càn rỡ?"

"Hảo hán không đề cập tới dũng mãnh năm đó, huống chi là một vị thần chiến bại!" Lâm Bắc Phàm châm chọc nói: "Ta chỉ biết là có một tên gia hỏa gọi là Man Thần bị ta đánh nổ hơn vạn lượt, thể diện cũng mất hết!"

"Phàm nhân đáng chết!" Man Thần tức giận đến nỗi kêu ầm ĩ.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm linh cơ khẽ động, ta vì sao không thừa cơ hút sạch Huyết Thần Tinh?

Nghĩ ra liền làm, Lâm Bắc Phàm lại đấm một quyền phá vỡ huyết nhân, hút Huyết Thần Tinh bị vẩy ra vào trong cơ thể.

Mừng rỡ, phương pháp này có thể thực hiện, thế là liên tục xuất thủ.

Tình huống này tự nhiên bị Man Thần thấy được, cười nhạo: "Ngươi muốn hút Huyết Thần Tinh của ta để suy yếu ta? Ngươi biết máu của ta có bao nhiêu sao? Cho dù ngươi hút phát nổ cũng không được một phần vạn của ta!"

"Có dù sao cũng tốt hơn không có!"

Trong lòng Lâm Bắc Phàm kích động, chẳng lẽ đây chính là cơ duyên của ta?

Nếu như ta hút hết tất cả Huyết Thần Tinh trên thần khu của Man Thần sơn mạch thì sẽ mạnh bao nhiêu?

Không nói thành thần, chí ít có thể tăng lên tới Thiên Nhân cửu giai chứ?

Thế là, Lâm Bắc Phàm hưng phấn hơn.

Liên tục ra quyền, có một loại cảm giác thoải mái của việc giết người rớt đồ.

"Man Thần, tới đi, ta không ép khô ngươi thế không bỏ qua!" Lâm Bắc Phàm quát.

Cứ như vậy đánh một ngày một đêm, Man Thần phát hiện tình huống dần dần không đúng.

Theo lý mà nói, xem như một Man Đế hấp thu nhiều huyết dịch tinh hoa như thế, thân thể đã sớm không chịu nổi, thế nhưng tại sao đối phương còn tinh thần sáng láng, càng đánh càng tinh thần?

Hắn ta đoán chừng đối phương là đang cố chịu đựng để mê hoặc mình.

Thế là, lại tiếp tục đánh tiếp.

Cứ như vậy lại qua một ngày một đêm, Lâm Bắc Phàm vẫn bình yên vô sự.

Man Thần thậm chí còn cảm giác đối phương mạnh lên, khí huyết cũng trở nên thịnh vượng, loại tốc độ tiến bộ này thật sự làm cho hắn ta hâm mộ.

Thân thể này thật là đáng sợ, thiên phú tu luyện này làm cho người ta thật sự đố kỵ.

Trong lòng mặc sức tưởng tượng, nếu như ta có được thân thể của hắn, lại thêm nội tình mấy trăm vạn năm tu luyện của ta, có phải cũng có thể nhanh chóng mạnh lên, trong vòng trăm năm trở về đỉnh phong hay không?

Sau đó, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm nhu hòa.

Đây thật là một cái thân thể bảo bối, ngàn vạn không thể đánh hỏng, không thì chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được thân thể tốt như vậy?

Hắn ta dự định chậm rãi cứ như vậy mài chết hắn, sau đó đạt được thân thể hoàn chỉnh.

Động tác ra tay của hắn ta trở nên chậm lại, lực đạo nhỏ đi.

Thậm chí còn chủ động phối hợp Lâm Bắc Phàm hấp thu huyết dịch tinh hoa, chậm rãi cho hắn ăn no căng bụng.

Thế là, Lâm Bắc Phàm hấp thu nhanh hơn.

Ngày thứ 3, ngày thứ 4, ngày thứ 5, Lâm Bắc Phàm tăng tốc hấp thu, lượng này tương đương với hơn ngàn vạn Huyết Thần Tinh. Mặc dù còn không kịp tiêu hóa hết, nhưng Lâm Bắc Phàm đã mạnh hơn 30% so với thời điểm vừa tới.

Đối với thể lượng Chí Tôn này của Lâm Bắc Phàm mà nói, ngắn ngủi bên trong mấy ngày thời gian tăng cường 30% là không phải bình thường.

Bởi vì đến cái cảnh giới này của bọn hắn, tăng cường một tia cũng là muôn vàn khó khăn, rất nhiều kỳ trân dị bảo trước kia đều trở nên vô dụng, thời gian cần thiết thường thường lấy năm làm đơn vị tính toán.

Cho dù Lâm Bắc Phàm không cần cơ duyên cũng có thể tiến bộ thần tốc, nhưng muốn tăng lên 30% ít nhất cũng phải tiêu tốn gần hai tháng.

Nếu như dựa theo tốc độ này mà tiếp tục, một tháng thời gian, thực lực tăng vọt gấp hai ba lần?

Một năm thì sao?

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm nhìn Man Thần cũng ôn hòa, đây thật là một vị đại thiện nhân, thành toàn người khác, hi sinh chính mình.

Trong lòng Man Thần có chút mê mang, làm sao còn chưa ăn no vỡ bụng vậy?

Thế là hắn ta không nhịn được hỏi: "Ngươi bây giờ cảm giác thế nào?"

Lâm Bắc Phàm nói: "Ta cảm giác hiện tại rất khỏe, tinh lực cực kì tràn đầy, toàn thân có sức lực dùng không hết. Chỉ là nếu không phải có ngươi ở đây, ta cũng không biết tìm ai phát tiết, ngươi thật sự là một người tốt!"

Man Thần ngẩn ra, tình huống này không đúng rồi?

"Ta là hỏi ngươi, hấp thu nhiều huyết dịch tinh hoa như vậy, chẳng lẽ ngươi không có cảm giác no căng khó chịu?"

"Không có nha, rất thoải mái!" Lâm Bắc Phàm cười ha hả nói: "Khả năng là số lượng không đủ đi, ngươi biết đấy, ta dù sao cũng được coi như được là một thiên kiêu cái thế, thiên phú tu luyện mạnh, hấp thu tinh hoa huyết dịch rất nhanh, cho nên ngươi cho ta thêm chút đi!"

Man Thần cắn răng: "Ngươi muốn thì ta cho ngươi, xem ta có làm cho ngươi no chết không!"

"Cảm ơn, ngươi là người tốt!" Lâm Bắc Phàm cảm kích nói.

Man Thần: "..."

Cứ như vậy qua một tuần lễ.

Bởi vì có Man Thần "trợ giúp", thực lực của Lâm Bắc Phàm tăng lên rất nhanh, đã tăng lên rất nhiều, đồng thời cũng đang suy nghĩ mưu đồ thêm một bước lấy được cơ duyên lớn hơn như thế nào, bởi vì Man Thần sẽ không một mực "vô tư kính dâng " như thế.

Cùng lúc đó, nhìn Lâm Bắc Phàm mạnh lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong lòng Man Thần tràn đầy kiêng kị.

Tốc độ tiến bộ quá nhanh, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn ta, thân thể nhìn qua lại có tiềm lực vô tận, cơ hồ sâu không thấy đáy, không thể lại cho hắn thời gian trưởng thành nữa, không thì về sau không chế ước được hắn.

Ngay khi hai người đâng mang tâm tư khác nhau, Hồng Đế đột nhiên vọt ra, một đao chém vào bên trên đầu lâu của Man Thần, chảy máu.

Man Thần quay đầu, lộ ra nụ cười khiếp người: "Không ngờ ngươi còn dám trở về? Vừa vặn cùng thu thập luôn cả ngươi!"

"Man Thần... Ngươi đáng chết!" Hồng Đế mặt không biểu tình, không lưu loát phun ra mấy chữ, sau đó lại giơ đao lên, lại một lần nữa chặt xuống.

"Cút!" Man Thần đá ngang một cước, đạp bay Hồng Đế.

Sau đó, Hồng Đế lại giống như người không việc gì mà cầm đao lao đến, tiếp tục chém giết.

Bình Luận (0)
Comment