Lâm Bắc Phàm suy nghĩ, đây chính là một cơ hội tốt.
Thế là lớn tiếng hô: "Hồng Đế, ta có biện pháp tiêu diệt Man Thần, cho ta chút thời gian, ngăn chặn hắn ta giúp ta!"
Hồng Đế không trả lời, nhưng vẫn đang ngăn Man Thần lại.
Lâm Bắc Phàm biết, hắn đã đồng ý rồi.
Sau đó đánh xuyên qua vách đá bên cạnh, một đường lao qua.
Thuận theo kinh mạch của "mạch máu", rốt cục Lâm Bắc Phàm tìm được một cái hồ huyết sắc cực lớn, tất cả ở bên trong đều là Huyết Thần Tinh thể lỏng, hoặc nói là thần huyết của Man Thần, vô cùng nóng hổi.
Sau đó thả người nhảy một cái, tiến vào trong hồ.
Thân thể sinh ra hấp lực cường đại, đang nhanh chóng hấp thu tinh hoa trong hồ.
"Đây mới là cách để thăng cấp!" Lâm Bắc Phàm thoải mái mà thở ra một hơi.
Không có Man Thần quấy nhiễu, lúc này có thể không chút kiêng kỵ hấp thu huyết dịch tinh hoa, hiệu suất là gấp mấy chục thậm chí hơn trăm lần ban đầu.
Hấp thu tất cả Huyết Thần Tinh của Man Thần sơn mạch chính là phương pháp Lâm Bắc Phàm đối phó Man Thần.
Thần khu của Man Thần đã chết, chỉ còn lại một cái tàn hồn có thể mượn nhờ máu huyết của thần khu để gây sóng gió. Nếu như không có Huyết Thần Tinh thì tương đương với hắn ta không có lực trợ giúp nữa, là tròn hay là méo chẳng phải do hắn định đoạt?
Cho nên, Lâm Bắc Phàm nhờ Hồng Đế ngăn chặn Man Thần, để mình có thời gian đi hấp thu Huyết Thần Tinh.
Không chỉ có thể tăng mạnh chính mình, còn có thể đánh gãy gốc rễ lực lượng của hắn ta.
Không đến nửa ngày thời gian, nước hồ trở nên trong suốt, Lâm Bắc Phàm lại tìm kiếm huyết hồ tiếp theo.
Cứ như vậy, bỏ ra mấy ngày thời gian, Lâm Bắc Phàm hấp thu mười cái huyết hồ, thực lực lại tăng gấp đôi.
Chỉ là đại bộ phận vẫn chưa tiêu hóa, tiêu hóa xong còn có thể tăng gấp đôi nữa.
Không thể không nói, thần huyết thật là đại bổ.
Chỉ là một chút huyết dịch tinh hoa của thần có thể khiến cho hắn một vị Chí Tôn ở trong một tháng thời gian ngắn ngủi tăng thực lực lên mấy lần, nếu như là một vị thần hoàn chỉnh đứng ở trước mặt, hắn ta sẽ cường đại như thế nào?
Thần khu của hắn ta có thể hình thành sơn mạch to lớn nhìn không thấy bờ...
Sau khi chết, khí tức lưu lại đã có thể trấn áp cả một thế giới tu luyện to lớn...
Dù cho thần khu chết rồi, thần hồn vẫn như cũ bất hủ...
Các loại thần dị này, làm cho người ghé mắt!
Làm cho người khó có thể tưởng tượng sự vĩ ngạn của thần!
Chỉ sợ động một chút ngón tay đã có thể khiến Chí Tôn hôi phi yên diệt.
Loại cảnh giới này làm cho người ta cực kì hướng tới!
Lâm Bắc Phàm tin tưởng, sớm muộn có một ngày hắn cũng có thể đạt tới cảnh giới này.
Một bên khác, Hồng Đế và Man Thần đánh khó bỏ khó phân.
Man Thần giết không chết, hơn nữa thực lực mạnh hơn Hồng Đế cả một bậc, thế nhưng vẫn như cũ không làm gì được Hồng Đế.
Bởi vì Hồng Đế phảng phất đã nhập ma, trong lòng chỉ còn lại tín niệm kiên định giết chết Man Thần, chính là cỗ tín niệm này giúp hắn ta sống đến nay, cũng chống đỡ cho hắn ta không sợ hãi.
Cho dù trên thân nhiều có rất nhiều vết thương trí mạng, cũng vẫn chưa chết đi.
Đúng lúc này, Man Thần cảm giác lực lượng bị suy yếu.
"Không được! Người kia vậy mà lấy đi thần huyết của ta!" Trong lòng Man Thần sốt ruột.
Thần huyết chính là gốc rễ trước mắt để hắn ta lập thân, là căn nguyên lực lượng của hắn, không có thần huyết, thực lực của hắn ta không phát huy ra được 10%. Nếu như thần huyết bị rút đi, hắn ta còn gây sóng gió kiểu gì?
"Ngươi cút ngay cho ta!" Man Thần dùng sức đạp Hồng Đế ra.
Hồng Đế phun ra một ngụm máu, sau đó lại xông lại một lần nữa: "Ta sẽ không để cho ngươi... đi!"
"Cút!" Man Thần lại đạp bay hắn.
Hồng Đế toàn vẹn không có chuyện gì, lại lao đến.
Mấy chục lần lặp lại như thế.
Thân thể Hồng Đế đã sắp bị đánh cho tàn phế, xương cốt cả người gần như không có một cái hoàn chỉnh, toàn thân nhỏ máu, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, lung la lung lay, lại vẫn như cũ ngăn ở phía trước: "Ta sẽ không... sẽ không để cho ngươi đi!"
"Chết!" Man Thần giành lấy thanh đao gãy trên tay Hồng Đế, sau đó trở tay chặt ngang đứt đôi Hồng Đế.
Kết quả, tay Hồng Đế vẫn như cũ nắm lấy chân Man Thần.
"Ta sẽ không để cho ngươi..."
"Nhiều chuyện!" Man Thần lại chặt một đao, hai tay Hồng Đế cũng gãy mất.
Dựa vào sự quen thuộc với sơn mạch, Man Thần nhanh chóng đuổi kịp Lâm Bắc Phàm, lúc này Lâm Bắc Phàm đang ngồi khoanh chân ở bên trong một huyết hồ cực lớn, huyết hồ nhanh chóng trở nên trong suốt.
"Man Thần, ngươi đã đến rồi!" Lâm Bắc Phàm mở mắt nói.
Man Thần muốn rách cả mí mắt: "Ngươi hút khô hết máu của ta rồi?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Còn kém xa lắm, thần huyết nhiều quá, ta khả năng còn cần một tháng thời gian mới có thể hút xong, hi vọng Man Thần không để ý."
Man Thần thổ huyết.
Ngươi hút đi thần huyết của ta, ta có thể nào không để ý?
"Hồng Đế đâu?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Man Thần cười lạnh: "Đương nhiên là giết rồi, tên gia hỏa vướng bận này giữ lại làm gì?"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm có chút ảm đạm. Mặc dù còn không tính là bạn bè với Hồng Đế, thậm chí mới nhìn thấy mặt hai lần, nhưng Lâm Bắc Phàm thực tình bội phục vị Man Đế đại công vô tư này.
Trải qua mấy vạn năm như vậy, canh giữ ở lối vào như là cái xác không hồn, ngăn cản người sau tiến vào tìm chết.
Cuối cùng lại cầm đao lên, liều mạng với Man Thần, còn giúp hắn ngăn cản Man Thần.
Khả kính đáng khâm phục, làm cho người cảm động!
"Nếu hắn đã chết, ta giết ngươi, báo thù cho hắn." Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói.
"Ngươi có bản lãnh này sao?" Man Thần cười.
"Hút sạch máu của Man Thần, ngươi mặc ta xâm lược." Lâm Bắc Phàm nói.
Man Thần biến sắc, hắn quả nhiên nhìn ra nhược điểm của mình, dạng người này chính là một mối họa lớn, tuyệt đối không thể giữ lại.
Lâm Bắc Phàm bay ra từ huyết hồ, một chưởng vỗ ra.
"Phốc phốc "
Man Thần trực tiếp bị đập thành mưa máu, bị Lâm Bắc Phàm hút vào trong cơ thể.
Sau đó tiếp tục tiến lên, tìm kiếm huyết hồ tiếp theo.
Huyết nhân một lần nữa hình thành, ngăn cản phía trước, lại một lần bị Lâm Bắc Phàm đánh nát, hút vào trong cơ thể.
Lâm Bắc Phàm nói: "Thực lực của ngươi đã không nhiều bằng lúc trước, mà ta lại càng ngày càng mạnh, chậm rãi chờ chết đi. Ta sẽ dùng thần huyết của ngươi, đúc thành căn cơ vô thượng của ta!"
"Đáng chết!" Man Thần cắn răng.
"Phốc phốc "
Lại một lần nữa hóa thành huyết thủy.
Cứ như vậy dây dưa một ngày một đêm, Man Thần không thể không bi ai mà phát hiện, mình thật sự không làm gì được hắn.
Gia hỏa này thuần túy chính là một tên yêu nghiệt, tốc độ trưởng thành như thiểm điện, đuổi cũng không đuổi kịp.
"Xem ra, không thể không dùng binh hiểm chiêu." Man Thần cắn răng, một hình người ánh sáng vàng kim đột ngột bay ra từ trong huyết nhân.
Đây là tàn hồn của hắn ta, hắn ta muốn đoạt xá, cưỡng ép cướp đoạt quyền khống chế thân thể của Lâm Bắc Phàm.
Đây là chiêu số đến bước đường cùng hắn ta mới sử dụng.
Bởi vì thần hồn Man Đế cũng rất cường đại, mà hắn ta mặc dù là thần hồn của thần linh, thế nhưng đã bị trọng thương, tám lạng nửa cân với thần hồn của Man Đế, tranh đấu lẫn nhau vô cùng nguy hiểm, nói không chừng sẽ còn tổn thương thần hồn.
Đây cũng chính là lý do vì cái gì trước đó hắn ta lựa chọn chậm rãi mài chết đối phương.
Nhưng bây giờ đã không thể không làm như thế.
Tàn hồn của Man Thần bay ra, thuận lợi tiến vào trong cơ thể Lâm Bắc Phàm.
Thế nhưng là, ở trong thần hải của Lâm Bắc Phàm Thần Hải lại không nhìn thấy thần hồn của hắn, thậm chí địa phương khác cũng không tìm thấy thấy, khiến cho thần hồn của Man Thần đang chuẩn bị bắt đầu vật lộn phải ngẩn ra: "Thần hồn của ngươi đâu?"