"Không thể không nói, ngươi đi một nước cờ cực kì hỏng bét. Tiến vào thân thể của ta, không khác gì là muốn chết!" Lâm Bắc Phàm nói, nguyên thần ký thác vào bên trên thiên đạo mở mắt, sau đó một chưởng vỗ tới.
Một chưởng này xuyên qua hư không, tiến vào bên trong thần hải của Lâm Bắc Phàm, trực tiếp đánh trúng tàn hồn của Man Thần.
"A! ! !" Tàn hồn của Man Thần phát ra tiếng kêu thê lương.
Sau đó hóa thành lốm đốm lấm tấm, bị Lâm Bắc Phàm hấp thu.
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống ngay tại chỗ, tiêu hóa ký ức từ tàn hồn của Man Thần.
Man Thần ban đầu là một thiếu niên thiên phú xuất chúng ở trong Man Hoang thế giới, sau đó rời khỏi núi lớn, rời khỏi sơn mạch, một đường quét ngang vô địch, đánh bại vô số cao thủ tiền bối, rốt cục bỏ ra mười mấy thời gian vạn năm, tu luyện thành thần, tự xưng Man Thần.
Sau khi thành thần, rời khỏi thế giới cũ tìm kiếm cơ duyên mới để mạnh lên, đồng thời tìm kiếm đối thủ ma luyện mình, cứ như vậy sống mấy trăm vạn năm.
Thế nhưng là về sau, ở bên trong một lần tranh đoạt bảo bối, gặp phải thần linh cũng cường đại như vậy.
Hai người mở ra trận chiến của thần, đánh cho thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang, cuối cùng Man Thần bại, trọng thương sắp gặp tử vong.
Hắn ta lợi dụng thần lực cuối cùng, sáng tạo ra Man Thần đại lục, cũng sử dụng thần khu trấn áp đại lục, trấn áp quy tắc giữa thiên địa, để thế giới này chỉ có thể luyện thể , chờ sau này có người cường đại lại đoạt xá trùng sinh.
Đây chính là nguyên nhân vì cái gì Man Đế gặp bất trắc.
Thế nhưng là qua nhiều năm như vậy, hắn ta không gặp được một thân thể nào hài lòng.
Thẳng đến khi gặp Lâm Bắc Phàm, cơ quan tính toán tường tận, quá mức thông minh, kết quả mạng mình cũng đánh mất.
Ngoại trừ hiểu rõ được một đời của Man Thần, Lâm Bắc Phàm thu được tất cả kinh nghiệm tu luyện cùng tri thức của Man Thần.
Đó là mấy trăm vạn năm tích lũy, phong phú biết bao?
Phong phú làm cho người ta không tưởng tượng nổi, nhiều năm Lâm Bắc Phàm thu hoạch và tích lũy như vậy ở trước mặt Man Thần quả thực là chín trâu mất sợi lông.
Những tích lũy này cho sự tu luyện của Lâm Bắc Phàm giá trị tham khảo to lớn.
"Đây mới thật sự là cơ duyên!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ nói.
Nếu Hồng Đế đã bị giết chết, Lâm Bắc Phàm quyết định làm một ngôi mộ cho Hồng Đế, phơi thây hoang dã không tốt.
Lâm Bắc Phàm đi vào không gian huyết sắc ban đầu, phát hiện Hồng Đế đã bị chặt ngang đứt người, ngay cả hai tay cũng bị chặt, chỉ còn lại một cái đầu cùng thân thể, mười phần thê lương.
Cả đời Hồng Đế gần như đều đấu với Man Thần, biến mình thành cái xác không hồn, linh hồn trở nên tàn khuyết không đầy đủ, chỉ còn lại một cỗ ý chí chống đỡ chính mình, sống thực sự quá mệt mỏi, chết ngược lại là một loại giải thoát.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, thế nhưng khi hắn đến gần, lại phát hiện Hồng Đế vẫn còn sống.
"Hự..." Hồng Đế phát ra thanh âm yếu ớt, con mắt hơi mở.
Lâm Bắc Phàm lập tức đỡ hắn ta dậy: "Ngươi có cái gì tâm nguyện chưa dứt?"
"Man Thần... đâu?" Hắn ta hư nhược nói.
"Bị ta giết chết rồi." Lâm Bắc Phàm trả lời.
"Chết rồi... Man Thần chết rồi..." Hồng Đế liếc nhìn một cái, nhếch miệng cười: "Chết thì tốt."
Sau đó, hai mắt đã mất đi thần thái.
Lúc này, thật sự đã chết rồi.
Một đạo khí tức nhàn nhạt màu trắng bay ra từ bên trong thiên linh cái của hắn ta, được Lâm Bắc Phàm thu vào trong lòng bàn tay, đây là chân linh của Hồng Đế còn sót lại, đại biểu hắn ta từng tồn tại ở giữa thiên địa.
Lâm Bắc Phàm dự định để cho một tia chân linh này đầu thai chuyển thế, sau đó dẫn dắt hắn ta tu luyện, báo đáp ân tình của hắn.
Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm an táng Hồng Đế ngay tại chỗ, sau đó tiếp tục tìm kiếm huyết hồ ở Man Thần sơn mạch.
Lúc này, Tiểu Bạch Hổ có được Hệ thống Tối Cường Yêu Đế tiến vào bên trong biển sâu, gặp mặt Côn đế còn đang liếm vết thương.
Côn đế kinh ngạc nói: "Không ngờ ở trong yêu tộc còn có thiên kiêu ưu tú giống ngươi, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến cảnh giới ngũ giai Yêu Hoàng, tương lai nhất định có cơ hội phong đế."
Tiểu Bạch Hổ lớn tiếng quát: "Ngươi ngậm miệng! Thua bởi nhân loại, ngươi là sỉ nhục của yêu tộc, đã uổng xưng Yêu Đế! Không bằng thối vị nhượng chức, nhường vị trí Yêu Đế cho ta, đồng thời hiến dâng ngươi cho ta, để ta dẫn đầu yêu tộc lại bước lên đỉnh phong!"
Sắc mặt Côn đế trong nháy mắt trầm xuống: "Tiểu Bạch Hổ, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai sao? Đừng tưởng rằng có chút thành tích liền cưỡi lên trên đầu của ta đến, ta là đế vương của yêu tộc! Vậy mà muốn thôn phệ ta, người si nói mộng!"
Tiểu Bạch Hổ cười: "Đừng cho là ta không biết, Quy hoàng và Chương Ngư hoàng chính là bị ngươi thôn phệ, cho nên ngươi mới đột phá cảnh giới Yêu Đế nhanh như vậy. Yêu tộc vốn chính là mạnh được yếu thua, ngươi thôn phệ bọn hắn, ta thôn phệ ngươi, không phải rất bình thường sao?"
"Nói hay lắm, phải xem ngươi có bản lãnh này hay không! Cho dù cảnh giới rớt xuống, ta vẫn cứ là một vị chuẩn Yêu Đế!" Côn đế bá khí nói, khí thế cường đại lan tràn ra.
Tiểu Bạch Hổ bị cỗ khí thế này ép tới mức lùi lại từng bước.
Thế nhưng sau khi hai mắt hắn trở nên đỏ bừng, thế mà có thể ngăn cản cỗ khí thế này.
Hơn nữa trên thân còn tản ra khí tức lục giai.
"Không ngờ ngươi sẽ lấy dùng loại phương thức tự hủy Trường Thành này để đề cao thực lực, ta nên nói ngươi ngu, hay là nói ngươi dốt đây?"
"Ta làm việc không cần ngươi quan tâm!" Tiểu Bạch Hổ rống to, sau đó thả ra mấy chục con Man Thú có thể so với Yêu Hoàng.
"Rống ~~ " "Ngao ~~ "
Man Thú tru lên ầm ĩ.
"Giết hắn cho ta!" Tiểu Bạch Hổ hung ác nói.
Thế là, mấy chục con Man Thú này hung mãnh nhào về phía Côn đế.
"Tiểu yêu đáng chết, dám phạm thượng?" Côn đế tức giận. "Hôm nay ta sẽ để ngươi biết cái gì gọi là đế vương chi uy!"
Côn đế dời sông lấp biển, bằng vào thân thể khổng lồ mạnh mẽ đâm tới, nhẹ nhàng vỗ liền giải quyết một con Man Thú.
Mấy chục con Man Thú thực lực cường đại, thậm chí ngay cả ngăn cản một lát cũng không làm được.
Tiểu Bạch Hổ mắt thấy không được, chính mình cũng nhào tới.
Thế là, Tiểu Bạch Hổ cùng Côn đế đánh nhau.
Tiểu Bạch Hổ mặc dù chênh lệch thực lực rất lớn với Côn đế, nhưng đấu pháp của Tiểu Bạch Hổ vô cùng hung mãnh, không để ý sinh tử của mình. Côn đế bởi vì bị Lâm Bắc Phàm trọng thương, còn bị đánh rớt mất cảnh giới Yêu Đế, mười phần thực lực phát huy không đến ba bốn phần, hai yêu vậy mà đánh có qua có lại.
Lại thêm còn có Man Thú trợ giúp, Tiểu Bạch Hổ dần dần chiếm cứ thượng phong.
Cuối cùng, Tiểu Bạch Hổ dùng ra đòn sát thủ, một tuyệt chiêu đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm, rốt cục làm Côn đế bị thương nặng. Sau đó nhào tới, mở ra miệng rộng, cắn lấy đầu Côn đế, điên cuồng thôn phệ tinh hoa.
Ánh mắt Côn đế dần dần mất đi thần thái.