Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 472 - Chương 472. Đường Sơn Đột Phá, Thức Tỉnh Tiểu Vũ!

Chương 472. Đường Sơn đột phá, thức tỉnh Tiểu Vũ! Chương 472. Đường Sơn đột phá, thức tỉnh Tiểu Vũ!

Trải qua gần hai tháng tìm kiếm, Lâm Bắc Phàm đi khắp Man Thần sơn mạch, thu hết tất cả vật có giá trị đến không còn một mảnh, hài lòng dẹp đường hồi phủ.

Thu hoạch lần này thực sự quá lớn, không chỉ đạt được mấy trăm vạn năm kinh nghiệm tu luyện cùng học thức của Man Thần, còn chiếm được vật có giá trị trên thân thể một vị thần linh, thu hoạch này có thể so với mười mấy cái U Minh bí cảnh.

Nếu như tiêu hóa toàn bộ, thực lực của Lâm Bắc Phàm sẽ nghênh đón sự tăng vọt.

Đến cảnh giới Chí Tôn, thực lực muốn nhanh chóng tăng lên đã không có khả năng, cho dù hắn dùng hack, tăng lên một giai cũng cần thời gian nhiều năm, tăng lên tới đỉnh phong không có thời gian mười mấy năm thì không được.

Mà chuyến thu hoạch này, khiến hắn rút ngắn một thời gian lớn.

Về tới Mộc tộc bộ lạc, Lâm Bắc Phàm không ở lại, chỉ để lại một tờ giấy cho Mộc Li.

Sau khi Mộc Li nhìn thấy tức giận đến nỗi ầm ĩ kêu to, nói đạo tặc không giữ chữ tín, lúc trước đã nói đi cùng, kết quả tự mình chạy trước.

Sau đó, nàng cũng đi theo, chạy trở về thế giới linh khí khôi phục.

Sau khi trở lại thế giới linh khí khôi phục, Lâm Bắc Phàm bế quan ra ngoài, thực lực đạt đến "Thiên Nhân nhị giai "

Gấu trúc đã ngồi chờ trước cửa nhà, trên mặt bàn bày đầy linh quả, ăn đến nỗi đầy miệng đều là nước trái cây.

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi ra ngoài, lập tức cao hứng giơ thẻ bài: Chủ nhân, ngươi ra rồi!

Lâm Bắc Phàm ôm lấy gấu trúc vuốt một hồi, sau đó mới buông xuống, cười nói: "Gần đây ăn hơi nhiều, mập lên ba cân!"

Gấu trúc không hài lòng, sao có thể nói người ta béo chứ?

Người ta tốt xấu gì cũng là một con siêu cấp đại mỹ gấu, ở trong giới sắc đẹp của gấu cũng là thủ lĩnh, nói người ta béo rất kiêng kỵ.

Thế là gấu trúc giơ bảng hiệu phản kháng: Ta không mập, ta chỉ nhiều thịt!

Lâm Bắc Phàm im lặng liếc nó một cái, thịt nhiều không phải là béo sao?

"Tiểu thiên sứ Aryan đâu? Nàng lại chạy đi nghịch ngợm ở nơi nào?" Lâm Bắc Phàm hỏi, tiện tay cầm lấy một trái cây bắt đầu ăn.

Đối với thiên sứ Aryanvị thủ hộ linh này, Lâm Bắc Phàm vẫn cứ để trạng thái thả rông, muốn làm gì thì làm cái đó, hắn lười quản.

Mà Aryan cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, ở bên ngoài chơi vui đến nỗi quên cả trời đất, thường xuyên mười ngày nửa tháng không có nhà.

Cái này nếu là đổi về đô thị hiện đại, chính là hình tượng kinh điển của thiếu nữ bất lương.

Gấu trúc nhìn linh quả trên tay Lâm Bắc Phàm chảy nước miếng, đây chính là một món ngon nhất bên trong tất cả linh quả của nó, đang chuẩn bị để dành đến cuối cùng ăn, kết quả lại bị chủ nhân ăn, trái tim đau đớn quá.

Gấu trúc một bên chảy nước miếng một bên giơ thẻ bài: Đi nghe buổi hòa nhạc của Lý Tử Thanh!

Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu, thiên sứ Aryan là fan hâm mộ trung thành của Lý Tử Thanh, còn là loại cuồng nhiệt kia cơ, mỗi một buổi hòa nhạc đều sẽ đến, đi nghe buổi hòa nhạc tuyệt đối không phải chuyện lạ.

Về phần trình độ ca hát của nàng, vẫn là không nói, nói nhiều đều là nước mắt.

Lâm Bắc Phàm lại cầm lên một trái cây để ăn.

Rời nhà lâu rồi, đã lâu không được ăn linh quả nơi này, Lâm Bắc Phàm hết sức thèm ăn, ăn hết cái này đến cái khác.

Gấu trúc nhìn linh quả nhanh chóng biến mất linh quả, lập tức giơ thẻ bài: Chủ nhân, ngươi để lại cho ta một chút!

"Ăn mấy trái quả của ngươi thì sao? Quên bình thường ta đối xử với ngươi như thế nào rồi sao?"

Gấu trúc chảy nước mắt giơ bảng: Đồ địa chủ không có lương tâm!

Nhìn thấy dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của gấu trúc, Lâm Bắc Phàm lại vui vẻ ăn mấy trái cây nữa, thấy gấu trúc đã tự bế rồi.

Sau đó liên hệ chúng nữ, nói cho các nàng biết mình xuất quan.

Vuốt ve an ủi mấy ngày với chúng nữ, Lâm Bắc Phàm lại khôi phục dáng vẻ lười biếng bình thường.

Thời gian cứ như vậy bình thản qua đi ba tháng.

Ở bên trong ba tháng này, giống như đã hẹn trước, rất nhiều thiên kiêu liên tiếp đột phá trở thành Đại Tôn Giả.

Người thứ nhất đột phá chính là Hỏa Dương mang theo cả tinh cầu.

Đi tới thế giới linh khí khôi phục, hắn ta phát hiện đột phá đặc biệt dễ dàng, rốt cục đột phá trở thành Man Hoàng.

Hắn ta vô cùng vui vẻ, lập tức chiêu cáo thiên hạ, để mọi người biết nhân loại lại có thêm một vị siêu cấp cường giả. Mục đích căn bản chính là thỏa mãn khao khát trang bức của mình, sau đó để các mỹ nữ nhao nhao tìm tới, tiểu đệ cúi đầu cúng bái.

Kết quả nhân phẩm gia hỏa này thực sự quá kém, không ai để ý hắn ta.

Cũng chỉ có Thân Công Báo đưa đến một món lễ vật, kết quả dẫn đến hắn ta xui xẻo hơn một tháng.

Về phần xui xẻo như thế nào ư?

Đó là bởi vì Son Goku nghe nói hắn ta đột phá, mỗi ngày đều hưng phấn đến tìm hắn ta đánh nhau. Son Goku đánh nhau vô cùng cuồng bạo, thế là Hỏa Dương mỗi ngày đều bị đánh đến nỗi sưng mặt sưng mũi, đã không có mặt mũi gặp người khác.

Người thứ hai là Viêm Đế Tiêu Viêm ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, dựa vào mấy đóa Dị hỏa, rốt cục đột phá trở thành Đại Tôn Giả.

Bởi vì thực sự rất vui vẻ, hắn ta cực kì hào phóng mời mọi người ăn một bữa.

Khác với Hỏa Dương, lần này có rất nhiều người đến cổ động.

Ở trên tiệc rượu, Tiêu Viêm hồng quang đầy mặt: "Huynh đệ, ta đây cũng hết khổ rồi, nhớ tới mấy năm này, luyện đan không biết ngày đêm, trong lòng bảo bảo khổ a, hôm nay rốt cục mở mày mở mặt, uống!"

Sau đó tự mình uống từng ngụm từng ngụm rượu trước.

Mọi người lập tức giơ ly, tình nghĩa giữa nam nhân đều ở trong rượu.

Dược lão bay ra từ trong giới chỉ, đau lòng nói: "Đồ nhi, uống ít một chút!"

"Không có chuyện gì, sư phó, hôm nay ta vui vẻ, khó được nhiều bằng hữu động viên như vậy, ta nhất định phải uống thật sảng khoái!" Tiêu Viêm vô cùng phóng khoáng nói, sau đó lại ôm lấy một vò rượu, uống ừng ực ừng ực.

"Không phải, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngày mai còn phải tiếp tục đi luyện đan, đừng có uống say hỏng việc!"

Tiêu Viêm: "..."

Lại qua một tháng, Đường Sơn ngày bình thường tương đối ít nổi danh lại một mực khổ luyện đột phá thứ ba. Chuyện thứ nhất khi hắn ta đột phá không phải mời các bằng hữu ăn cơm, mà là đánh thức Tiểu Vũ ở bên trong ma kiếm dậy.

"Tiểu Vũ, ta rốt cục có thể cứu ngươi ra rồi!" Đường Sơn vô cùng kích động, hai tay ôn nhu vuốt ve ma kiếm.

Hết thảy động lực cố gắng của hắn ta cũng là vì Tiểu Vũ, người trong lòng của mình.

Bây giờ, rốt cục mộng tưởng thành sự thật.

Thế là, hắn ta thông qua sự điều khiển ma kiếm, đánhh thức Tiểu Vũ đang trong hôn mê sâu.

"Sơn ca, ta đây là sao vậy?" Tiểu Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, nói: "Ta nhớ được chúng ta rõ ràng là đang chiến đấu với tiểu Bạch, sao đột nhiên lại đến nơi này? Có phải đã phát sinh cái gì rồi hay không?"

Đường Sơn kích động ôm chặt Tiểu Vũ còn đang trong mơ hồ, mang theo một tia nức nở nói: "Tiểu Vũ, ngươi rốt cục tỉnh rồi, ta thật sự rất vui! Ta thật sự sợ mất đi ngươi! Không có ngươi, cuộc sống của ta đều không có ý nghĩa!"

"Ngoan, người đã lớn bao nhiêu rồi, còn giống như đứa trẻ!" Sắc mặt Tiểu Vũ đỏ lên, nhẹ nhàng vỗ bả vai dày rộng của Đường Sơn, an ủi Đường Sơn giống như trấn an một đứa bé.

Hai người vuốt ve an ủi một lát, Đường Sơn mới nói: "Tiểu Vũ, ngươi nghe ta nói, cách lúc ngươi thụ thương chìm vào giấc ngủ đã qua nhiều năm. Sau ngày đó ..."

Bình Luận (0)
Comment