Về tới nhà, Tiểu Vũ thoải mái nằm trên ghế sa lon, nói: "Uy lực của Khốn Yêu Trạc này thật sự là lớn, một thân thực lực của ta bị trói buộc 99%, đến bây giờ đều chưa thích ứng được!"
"Thật xin lỗi, Tiểu Vũ..." Đường Sơn ảm đạm.
Nếu như không phải là bởi vì hắn ta sơ ý chủ quan, liền sẽ không để thân phận của Tiểu Vũ lộ ra ánh sáng, mang tới Khốn Yêu Trạc tương đương với còng tay.
Không bảo vệ được nữ nhân của mình, điều này khiến hắn ta vô cùng thống hận chính mình, thống hận sự bất lực của mình.
"Sơn ca, đừng nói nữa, đây hết thảy là tâm ta cam tình nguyện. Ta chỉ là bị tạm thời trói buộc chặt yêu lực mà thôi, nếu như rời đi thành thị nhân loại, vòng tay tự nhiên sẽ mở ra. Nếu như ngươi đang trách tội mình, ta sẽ tức giận!" Tiểu Vũ chống nạnh vào eo thon uy hiếp.
"Vâng vâng vâng, ta sai rồi!" Đường Sơn lập tức xin lỗi.
"Hôm nay chơi mệt rồi, ngươi để cho ta nghỉ ngơi hai giờ, chúng ta lại đi ra chơi! Bên trong Thời Không lâu ta còn chưa đi qua đâu, lần này nhất định phải chơi vui vẻ!" Tiểu Vũ hưng phấn hoan hô.
Đường Sơn lo lắng mà nói: "Tiểu Vũ, ngươi..."
Tiểu Vũ nhăn nhăn cái mũi, hỏi: "Ngươi lo lắng người khác ghét bỏ thân phận yêu tộc của ta?"
"Ngươi xem một chút đây là cái gì?" Tiểu Vũ cười đắc ý, Khốn Yêu Trạc trên tay chiếu sáng lấp lánh, sau đó ở bên trong sự trợn mắt há mồm của Đường Sơn, Tiểu Vũ biến thành một nữ tử xã lạ, Khốn Yêu Trạc trên tay cũng thay đổi hình dạng theo.
"Thế nào, có phải rất lợi hại hay không?" Tiểu Vũ xoay một vòng, đắc ý khoe khoang: "Như vậy thì sẽ không ai nhận ra ta được rồi? Ta không phải lại có thể đi ra ngoài chơi như một nữ nhân bình thường rồi sao?"
"Tiểu Vũ, vì cái gì ngươi..." Đường Sơn vẫn như cũ ở trong sự kinh ngạc tột độ.
"Ta cũng vừa mới phát hiện Khốn Yêu Trạc có chức năng này, cho nên thử một chút, không ngờ thật thành công." Một tay khác của Tiểu Vũ nắm lấy vòng tay, sau đó hiếu kì mà nói: "Sơn ca, ngươi và Chí Tôn có phải bạn bè tốt hay không? Vì cái gì hắn lại giúp ngươi như thế?"
"Không có a?" Đường Sơn vẫn như cũ có chút mơ hồ.
Hắn ta bình thường đều không nói một câu nào với Chí Tôn, giao tình gì cũng không có, chớ nói chi là bạn bè tốt.
"Được rồi, tạm thời không nghĩ nữa, hiện tại ta đã không chờ kịp muốn đi ra ngoài!" Tiểu Vũ hưng phấn nói, nhưng nhìn đến Đường Sơn bên cạnh llại cau mày: "Ngươi là mục tiêu quá rõ ràng, vẫn dễ dàng bị người ta nhận ra, cho nên ta muốn hóa trang cho ngươi."
Đường Sơn cười khổ bị lôi kéo ngồi xuống, sau đó kiểu tóc biến thành các loại hình dạng.
Chỉ cần Tiểu Vũ vui vẻ, cái gì hắn ta cũng nguyện ý.
Tối cùng ngày, bọn họ chơi rất vui vẻ, phảng phất đã quên đi không vui lúc trước.
Nhưng mà trong lòng Đường Sơn vẫn cứ có cây gai.
Hắn ta hi vọng Tiểu Vũ đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt mọi người, được mọi người tán thành, mà không phải lén lút sinh hoạt.
Đôi tình lữ này sống đến là khổ, còn có một đôi cũng giống như thế.
Qua vài ngày sau, Diệp Khuynh Thành trang điểm thành Diệp Khuynh Quốc, say khướt tìm đến Lâm Bắc Phàm: "Lâm Bắc Phàm, ta thất tình rồi, ngươi theo ta uống rượu đi! Tối nay không say không về!"
"Thế nào?" Lâm Bắc Phàm nhìn Lý Tử Thanh đi theo phía sau.
"Chính như lời nói của Khuynh Thành đấy, hắn ta thất tình, hiện tại vô cùng thương tâm, muốn tìm một người uống rượu giải sầu cũng không có, cho nên đành phải tìm tới nơi này của ngươi." Lý Tử Thanh bất đắc dĩ nói.
"Diệp Khuynh Thành đây là... bị đá rồi?" Lâm Bắc Phàm vịn Diệp Khuynh Thành ngồi xuống, kinh ngạc nói.
Diệp Khuynh Thành đột nhiên kêu lên: "Là ta đá nàng! Là ta đề nghị chia tay nàng! Ta nói với nàng chúng ta không thích hợp! Chúng ta sẽ không có tương lai! Thế nhưng thấy được dáng vẻ đau lòng của nàng, ta rất khó chịu... Hu hu..."
Trực tiếp ôm đầu khóc rống lên, như một đứa trẻ bất lực: "Ta không muốn thương tổn nàng... Ta thật sự không muốn... Nàng đối xử với ta tốt như vậy... Thế nhưng ở cùng nhau càng lâu ta sẽ càng có cảm giác tội lỗi... Ta không muốn hại nàng... Thế nhưng ta không có cách nào..."
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Cái gì cũng không cần nói nhiều, uống rượu trước đi, uống say sẽ dễ chịu một chút!"
Tình huống của Diệp Khuynh Thành rất phức tạp, người khác khuyên không có tác dụng, chỉ có tự mình nghĩ thông suốt.
Phất phất tay, trên bàn có thêm vài hũ rượu ngon.
"Đúng! Uống rượu! Nhất túy giải thiên sầu!" Diệp Khuynh Thành kêu to lên, sau đó ôm lấy một bình rượu uống ùng ục.
Lúc này, hắn ta có vẻn đặc biệt nam tính.
Lâm Bắc Phàm rót cho mình một chén rượu, kết quả phát hiện gấu trúc bất tri bất giác bò tới, tự bày bát cho chính mình.
Đồng thời chững chạc đàng hoàng giơ bảng về phía Diệp Khuynh Thành: Ta đến uống rượu với ngươi!
"Uống!" Diệp Khuynh Thành hét lớn.
Lâm Bắc Phàm cũng rót cho gấu trúc một chén rượu, thế là hai người một sủng uống.
Lý Tử Thanh thấy cảnh này lặng yên rời đi, nàng muốn đi nhìn Lại Manh Manh, cô bé này cũng vô cùng thương tâm, sợ nhất nàng ấy sẽ làm ra việc gì ngốc, cần sự an ủi của nàng.
Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành cùng gấu trúc đều say ngã ra.
Ngày thứ 2, Diệp Khuynh Thành vừa mới tỉnh lại, lại tìm Lâm Bắc Phàm uống rượu, sau đó lại uống đến say mèm.
Liên tục vài ngày, Diệp Khuynh Thành đều là tỉnh say, say lại ngủ.
Nhờ vào đó đến tê liệt chính mình.
Sau một tuần lễ, Diệp Khuynh Thành rốt cục khôi phục bình thường, chí ít là nhìn như thế.
Diệp Khuynh Thành chắp tay, cảm tạ nói: "Một tuần lễ này phiền phức Lâm huynh rồi, theo giúp ta kẻ thất ý này uống nhiều rượu như vậy, làm trễ nải nhiều thời gian như vậy."
Lâm Bắc Phàm khoát tay: "Không có gì, dù sao ta là người rảnh rỗi, thời gian rất nhiều."
"Cũng cảm tạ gấu trúc, theo giúp ta trải qua mấy đêm khổ sở!" Diệp Khuynh Thành ngồi xổm xuống nói.
Gấu trúc ôm bụng no căng rượu, giơ bảng hiệu: Không có gì!
"Ngươi nghĩ thông suốt rồi?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Đã nghĩ thông suốt rồi, đoạn tình cảm lưu luyến này cứ xem như một đoạn hồi ức tốt đẹp đi, dù sao ta loại người này không xứng có được tình yêu, chỉ cần nàng không có việc gì là được, vẫn là sự nghiệp trọng yếu." Khóe miệng Diệp Khuynh Thành vẫn đắng chát như cũ.
Như vậy cũng tốt, tình yêu và sự nghiệp khó vẹn toàn cả hai, hắn ta muốn tình yêu tất nhiên phải từ bỏ sự nghiệp, tương đương với phải từ bỏ tu luyện.
Thế nhưng từ bỏ sự nghiệp, hắn ta sẽ không có biện pháp mạnh lên.
Không có cách nào mạnh lên, ở thời đại nguy hiểm này, làm sao hắn ta bảo hộ được người yêu?
Làm một nam nhân phải biết gánh vác, phải có tinh thần trách nhiệm, không thể bởi vì nhất thời tùy hứng không để ý đến nguy hiểm sau này.
Cho nên, dự định từ nay về sau đều yên lặng thủ hộ ở bên người Lại Manh Manh.
Chỉ cần nàng sống tốt là được!
Cho nên, Diệp Khuynh Thành quyết định trước mắt lấy sự nghiệp làm chủ.
Nội tâm của hắn ta có một loại nguyện vọng tha thiết, đó chính là nhanh chóng thăng cấp, nhanh chóng mạnh lên, thẳng đến thời điểm mạnh đến nỗi không thể mạnh hơn nữa, lấy diện mạo hoàn toàn mới đứng ở trước mặt Lại Manh Manh một lần nữa, nói hắn yêu nàng.
Thế là, hắn ta tìm đến thương nhân đào bảo vạn giới Chi Phúc Bảo.