Chi Phúc Bảo cảm thấy thụ sủng nhược kinh, Diệp Khuynh Thành minh tinh đệ nhất thế giới, xếp hạng thứ nhất bên trên Bách Hoa bảng, tập trung ngàn vạn sủng ái vào một thân thế mà tới tìm hắn ta?
Chẳng lẽ, Diệp Khuynh Thành có ý tứ với ta?
Trong lòng Chi Phúc Bảo rung động, không nhịn được tự sướng.
Trái tim Chi Phúc Bảo hết sức kích động, bợ đít mà nói: "Khuynh Thành nữ thần, ngươi tìm ta có chuyện gì? Mặc kệ việc lớn việc nhỏ cứ nói đừng ngại, có thể làm được ta nhất định giúp ngươi làm được!"
Giờ khắc này, Chi Phúc Bảo cho mình đẹp trai phát nổ, bá khí tràn ra ngoài có hiểu không?
Mí mắt Diệp Khuynh Thành nhảy một cái, lại là một nam nhân ngấp nghé hắn.
Dạng người này gặp hắn cũng không muốn gặp, bình thường đều kính nhi viễn chi, thật sự sợ hãi hắn ta mất lý trí làm ra việc gì làm mình buồn nôn, nhưng hôm nay không thể không tiếp xúc, có việc cần nhờ.
"Chưởng quỹ, nghe nói đồ vật của ngươi có thể bán vào bên trong khắp vạn giới ư?" Diệp Khuynh Thành hỏi.
Chi Phúc Bảo lớn tiếng khoe khoang: "Không sai, không chỉ đồ vật của ta có thể bán đi khắp vạn giới, ta cũng có thể mua sắm đồ vật từ khắp vạn giới bán cho mọi người, đường đường Dạ Ma đại nhân mua sắm mấy lần ngay ở chỗ này của ta, ta là đệ nhất thương nhân vạn giới!"
Chớp mắt lại trở nên bợ đít, ngoan ngoãn phục tùng mà nói: "Nếu như Khuynh Thành ngươi muốn mua thứ gì, cứ việc phân phó một tiếng, Chi Phúc Bảo ta dù là xông pha khói lửa cũng phải mua được cho ngươi."
Diệp Khuynh Thành đạt được đáp án mong muốn, hài lòng nhẹ gật đầu nói: "Không cần ngươi mua đồ cho ta, ta muốn nhờ ngươi ghi lại những màn biểu diễn thường ngày của ta, bán đi khắp vạn giới, tất cả ích lợi đều thuộc về ngươi, ta không lấy một xu."
Hiện tại, chỉ mê hoặc nam nhân của một thế giới đã không đủ để thỏa mãn hắn.
Cho nên, hắn đánh chủ ý tới khắp vạn giới.
Nếu như, hắn mê hoặc cả nam nhân của thế giới khác, tốc độ lên cấp nhất định sẽ còn nhanh hơn so với hỏa tiễn.
Bằng vào lão nương... Phì phì!
Bằng vào tư sắc của ta, không tin nam nhân thế giới khác nam nhân sẽ không vì đó mà khuynh đảo!
Khi hắn trở thành Chí Tôn, chính là thời điểm hắn buông bỏ tất cả, song túc song tê với Manh Manh.
Diệp Khuynh Thành like cho chủ ý này của chính mình.
Chỉ là tất cả điều này đều phải dựa vào thương nhân đào bảo vạn giới Chi Phúc Bảo.
Kết quả, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện ánh mắt Chi Phúc Bảo quái dị, há to miệng, muốn nói lại không dám nói bộ dáng.
"Ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi không đồng ý?" Trên mặt Diệp Khuynh Thành có sương lạnh.
"Không không không..." Chi Phúc Bảo giật nảy mình, lập tức khoát tay, khúm núm mà nói: "Khuynh Thành nữ thần, ta không phải ý này, yêu cầu của ngươi thế nào cũng phải đáp ứng, khiến cho ta thâm hụt tiền cũng nguyện ý làm! Chỉ là... Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì, mau nói!" Diệp Khuynh Thành chống nạnh, dữ dằn nói.
Chi Phúc Bảo cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ngươi biểu diễn ta đã từng len lén ghi lại, sau đó bán vào khắp vạn giới..."
"Chuyện khi nào?" Diệp Khuynh Thành hơi nheo mắt lại, liền vội vàng hỏi.
Chi Phúc Bảo bị nhìn có chút hoảng: "Chính là thời điểm tiệm Đào Bảo vừa gây dựng không bao lâu, lúc ấy ta chủ yếu là không có tiền, cho nên mới chưa được sự đồng ý của ngươi đã vụng trộm ghi lại bán lấy tiền, tích lũy đủ tài chính khởi động. Khuynh Thành nữ thần, thật sự xin lỗi..."
Diệp Khuynh Thành nhớ tới lúc ấy, thực lực của hắn cũng đón lấy một đợt tăng vọt.
Lúc ấy còn không rõ nguyên do, hiện tại tìm được nguyên nhân rồi.
"Về sau sao ngươi lại không bán nữa?" Diệp Khuynh Thành đau lòng nhức óc chất vấn.
Nếu như một mực bán tiếp, không chừng đã sớm trở thành Tôn Giả, Đại Tôn Giả cũng có thể, chậm trễ thời gian mấy năm vô ích.
Chi Phúc Bảo liên tục nói xin lỗi: "Lúc ấy ta rất ảo não, ta cảm thấy có lỗi với ngươi, cho nên chỉ bán hai lần là không bán nữa. Khuynh Thành nữ thần, thật sự xin lỗi! Ta thật sự không phải là cố ý!"
"Bán! Tiếp tục bán cho ta! Tận lực bán đến các thế giới khác nhau đi! Để càng nhiều người chứng kiến được phong thái của bản tiểu thư!" Diệp Khuynh Thành lớn tiếng nói, nếu đã chứng minh biện pháp này hữu hiệu, vậy thì hẳn là tiếp tục áp dụng.
"Vâng vâng vâng... Tiểu nhân làm theo!" Chi Phúc Bảo cúi đầu cúi người, trong lòng lại vui đến nở hoa.
Dựa vào cơ hội làm việc cho Khuynh Thành nữ thần, có phải có thể tiến thêm một bước tiếp cận Khuynh Thành nữ thần hay không?
Cơ hội của ta trở nên lớn hơn có phải hay không?
Về sau nói không chừng có thể...
Chi Phúc Bảo lại không nhịn được tự sướng, nước bọt cũng chảy ra.
Thấy cảnh này, Diệp Khuynh Thành rùng mình một cái, cảm giác buồn nôn muốn chết, sau đó rời khỏi tiệm Đào Bảo vạn giới.
Kết quả, vừa ra đụng phải Lại Manh Manh khuôn mặt tiều tụy.
Nàng lôi kéo chặt tay Diệp Khuynh Thành nói: "Khuynh Thành, ngươi có thể liên hệ ca ca ngươi sao? Ta hiện tại chỉ muốn biết, vì cái gì đang êm đẹp, hắn đột nhiên không quan tâm ta? Hắn có phải ẩn tình gì khó nói hay không? Ta chỉ muốn hiểu rõ mà thôi!"
Thân thể Diệp Khuynh Thành run lên, trong lòng vô cùng đau nhức.
Tham lam lại sợ hãi cầm tay Lại Manh Manh, lộ ra nụ cười miễn cưỡng: " Hắn sẽ đến tìm ngươi!"
"Thật ư?" Đôi mắt tiều tụy của Lại Manh Manh trở nên tươi đẹp, kiên định nói: "Nói cho ca của ngươi, vô luận bao lâu, ta cũng chờ hắn!"
Diệp Khuynh Thành nắm lấy tay của nàng, hai hàng nước mắt nóng hổi ào ào rơi xuống.
...
Một bên khác, Lâm Bắc Phàm cùng Lý Tử Thanh đứng chung một chỗ, nhìn xem một màn cảm động lòng người này.
"Vì sao lại đưa Lại Manh Manh đến? Vạn nhất tình huống chuyển biến xấu làm sao bây giờ?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Lý Tử Thanh sầu não mà nói: "Có lẽ là ta quá cảm tính đi, nhìn hai người bọn họ rõ ràng yêu nhau lại tra tấn lẫn nhau, yêu mà không được, trong lòng cũng cực kì khó chịu. Đường Sơn và Tiểu Vũ, bọn họ mỗi người đều yêu lẫn nhau, cuối cùng đều có thể ở cùng nhau. Cho nên từ đầu đến cuối ta đều tin tưởng, mặc kệ là xảy ra nguyên nhân gì, người yêu nhau cuối cùng hẳn là ở cùng nhau, năng lượng tình yêu chiến thắng hết thảy! Cho nên tùy hứng một lần, hiện tại kết quả coi như không tệ đi!"
Lý Tử Thanh lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Ngươi nói đúng, người yêu nhau hẳn là ở cùng nhau, năng lượng tình yêu chiến thắng hết thảy!" Lâm Bắc Phàm nhìn Lý Tử Thanh, ôn nhu cười: "Chuyện của bọn họ cũng nói cho ta một đạo lý, mặc kệ tương lai như thế nào, trân quý người trước mắt!"
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hai cánh tay đã nắm lấy tay nhau thật chặt.
Lâm Bắc Phàm nói: "Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Vi Vi các nàng."
Lý Tử Thanh hốt hoảng: "Chờ một chút, ta còn chưa chuẩn bị cẩn thận đâu, cho ta mấy ngày thời gian nữa đi."
Nàng có một loại cảm giác tiểu tam gặp chính cung, trên mặt đỏ bừng một mảnh, giống như thỏ con bị hoảng sợ, hoang mang hoảng loạn chạy.
"Đừng có thẹn thùng như vậy mà!" Lâm Bắc Phàm duỗi tay, không giữ lại được nàng.