Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nhìn thấy một đôi tình lữ đi ra từ bên trong tiệm Đào Bảo.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đi qua, chào hỏi: "Các ngươi mấy ngày nay chơi đủ nhé, cơ hồ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy các ngươi!"
Nam tử kinh ngạc: "Lâm huynh, ngươi có thể nhận ra chúng ta?"
"Đương nhiên, có mỹ kiều thê đã quên chúng ta những người bạn này sao?" Lâm Bắc Phàm nháy mắt ra hiệu.
Hai người này, chính là Đường Sơn và Tiểu Vũ cải trang ra ngoài chơi.
Không thể không nói, tính chơi bời của Tiểu Vũ rất lớn, mấy ngày nay đều tràn đầy phấn khởi lôi kéo Đường Sơn ra ngoài chơi, chơi khắp cả Thời Không lâu, chơi khắp cả mấy tòa thành thị, trên cơ bản chỗ nào chơi vui nơi đó liền có thể nhìn thấy bọn họ.
"Thật xin lỗi a Lâm huynh, mấy ngày nay phải đi theo Tiểu Vũ mới thức tỉnh, cho nên lạnh nhạt các ngươi!" Đường Sơn xin lỗi.
"Ta hoàn toàn có thể hiểu được!" Lâm Bắc Phàm xúc động thở dài: "Ta cũng có mấy vị mỹ kiều thê, vì để cho các nàng được sống vui vẻ sung sướng, có đôi khi chính là thân bất do kỷ! Ban ngày làm nam tử hán, buổi tối hán tử khó khó làm!"
Đường Sơn đột nhiên hét ầm lên: "Tiểu Vũ, ngươi làm cái gì vậy? Mau buông tay, eo sắp đứt rồi!"
Tiểu Vũ tức giận nói: "Có phải ngươi muốn trái ôm phải ấp giống như Lâm Bắc Phàm hay không?"
Đường Sơn lập tức tỏ ra trung tâm: "Không, lòng ta rất nhỏ, ta chỉ có ngươi một người là đủ rồi."
"Cái này còn tạm được!" Tiểu Vũ buông tha hắn ta.
Nói chuyện một lúc sau, Đường Sơn cúi đầu với Lâm Bắc Phàm, hối hận mà nói: "Lâm huynh, hiện tại thật sự là biết vậy chẳng làm, không nghe ngươi, làm hại thân phận Tiểu Vũ bộc lộ ra ánh sáng, bây giờ đi lại cũng bị trói buộc."
"Tình huống bây giờ còn không tính là hỏng bét, nghĩ thoáng là được! Mặc dù đã mất đi một chút tự do, nhưng ít ra có thể đi lại tự do ở xã hội loài người. Có đôi khi là trói buộc, cũng là bảo hộ." Lâm Bắc Phàm trấn an.
Đường Sơn lại hỏi: "Lâm huynh, lúc trước có phải ngươi đã sớm nhìn ra thân phận của Tiểu Vũ hay không?"
"Không sai, bất kỳ đồ vật gì cũng không thể gạt được đôi pháp nhãn này của ta." Lâm Bắc Phàm cười đắc ý.
Đường Sơn rất tán thành, ánh mắt vị Lâm huynh đệ này của hắn ta xác thực rất sắc bén, nghe nói rất nhiều thiên kiêu tới từ vạn giới là bị hắn móc ra, hơn nữa cũng là hắn xem thấu ma kiếm trước, cho nên mới cứu được Tiểu Vũ ra.
Đây là một vị đại cao nhân ở ẩn giữa thành thị!
Nhớ tới phiền não hiện tại, sau đó lại cúi đầu thật sâu: "Lâm huynh, ngươi chân nhân bất lộ tướng, ta có một sự tình muốn thỉnh giáo!"
"Cứ nói đừng ngại!" Lâm Bắc Phàm nói.
Đường Sơn cuối cùng nói ra cất giấu ở trong lòng: "Ta muốn thỉnh giáo Lâm huynh, ngươi có biện pháp nào, để Tiểu Vũ quang minh chính đại xuất hiện ở bên trong xã hội loài người, để mọi người tiếp nhận Tiểu Vũ?"
Dáng vẻ Tiểu Vũ không thèm để ý gì cả, kỳ thật đã vểnh tai nghe.
"Mặc dù có chút khó khăn, nhưng vẫn có biện pháp có thể cải thiện." Lâm Bắc Phàm nói.
"Biện pháp gì?" Hai người trăm miệng một lời.
"Các ngươi có thể đi tìm đại văn hào Sở Vân Phi xuất bản tự truyện, tăng thêm thanh danh, đề cao sự nổi tiếng!"
Hai người ngẩn ra, vậy mà phải xuất bản tự truyện tuyên truyền mình?
Có phải quá xấu hổ hay không?
Sắc mặt hai người đều đỏ.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Các ngươi đừng nên ngại ngùng, những thanh danh này kỳ thật vô cùng có tác dụng, đây là phương pháp tốt nhất để thay đổi thanh danh của một người. Ngươi xem, vừa nhắc tới ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, mọi người đã nghĩ đến Tiêu Viêm, sau đó bội phục vì sự kiên trì của hắn. Vừa nhắc tới trấn áp hết thảy địch nhân thế gian, đầu tiên mọi người đã nghĩ ngay đến Diệp Phàm, cảm động vì tinh thần nghịch thiên cải mệnh của hắn. Vừa nhìn thấy tự truyện của các ngươi, nói không chừng sẽ cảm động vì tình yêu của các ngươi, thấu hiểu các ngươi."
"Loại phương pháp này có xác suất thành công rất cao. Bởi vì ở trong truyền thuyết của nhân loại có không ít truyền thuyết liên quan đến tình cảm nhân yêu, tình cảm nhân quỷ, thậm chí còn có tình cảm nhân thần, những chuyện cổ tích tình yêu kia truyền bá hơn ngàn năm vẫn cứ khiến cho mọi người say sưa đàm luận lại, nói rõ năng lực tiếp nhận ở phương diện này vẫn còn khá tốt. Chỉ cần yêu là yêu tốt, quỷ là quỷ tốt, thần là thần thật sự, như vậy hết thảy đều có thể thông cảm."
Trái tim hai người rục rích.
"Dựa vào sự truyền bá rộng rãi của sách vở, ảnh hưởng dần dần khuếch đại, mưa dầm thấm đất, mọi người sẽ không bài xích Tiểu Vũ như vậy nữa. Cùng lúc đó, ở thời điểm gặp phải xung phong đi đầu, kiếm nhiều thanh danh và vinh dự chút, kiên trì bền bỉ, mọi người sẽ có thể chậm rãi tiếp nhận Tiểu Vũ, trái tim con người đều là thịt cả."
Trong lòng hai người đại hỉ, trịnh trọng nói cảm ơn: "Cảm ơn Lâm huynh chỉ điểm sai lầm!"
"Đương nhiên tự truyện này phải viết như thế này, phải kể lể như thế kia, không thì viết nhiều hơn nữa cũng là không được!" Lâm Bắc Phàm mang trên mặt nụ cười thân thiết: "Chỗ này của ta có mấy phương pháp để truyền thụ cho các ngươi."
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!" Hai người lần nữa nói cảm ơn.
Vài ngày sau, Đường Sơn vfa Tiểu Vũ liền đi tìm đại văn hào Sở Vân Phi, nói rõ ý đồ đến.
Sở Vân Phi vỗ đùi, hưng phấn nói: "Kỳ thật sớm nên như thế, ta vẫn muốn xuất bản một quyển tự truyện cho ngươi, viết ra câu chuyện của ngươi để cho mọi người biết, thế nhưng ngươi vẫn luôn cự tuyệt..."
Đường Sơn xấu hổ cười một tiếng: "Trước kia chủ yếu là vì tu luyện, cho nên không có thời gian."
"Ta hiểu, vì cứu sống lệnh thê, đúng hay không?" Sở Vân Phi ranh mãnh.
Đường Sơn nhẹ gật đầu, sắc mặt Tiểu Vũ ở bên cạnh đỏ lên, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
"Các ngươi hiện tại có thời gian không?" Sở Vân Phi hỏi.
"Đương nhiên là có thời gian!" Đường Sơn gật đầu, chính là vì việc này mà tới.
"Vậy hiện tại ta bắt đầu viết luôn đi!" Sở Vân Phi lấy ra bút và sổ ghi, nói: "Ta hỏi ngươi đáp, ta sẽ ghi lại những nội dung này vào sổ kĩ càng, sau đó lại tiến hành thêm thắt nghệ thuật vào những trải nghiệm của các ngươi cho thích hợp, viết thành một quyển sách đặc sắc tuyệt luân."
Tiếp theo, Đường Sơn bắt đầu kể rõ, Sở Vân Phi nhanh chóng ghi chép.
Thế nhưng nghe nghe rồi, Sở Vân Phi cảm giác không thích hợp, cái này không giống với Đấu La trong trí nhớ của hắn cho lắm.
Nói như thế nào đây, cảm giác Đường Sơn nói nghe càng thêm hùng vĩ bàng bạc, nói nghe càng thêm rung động tâm can, nóinghe càng thêm sầu bi triền miên, nói nghe càng thêm kích động lòng người, thật sự giống như đang kể chuyện vậy.
Nhất là tình yêu của hắn ta và Tiểu Vũ, vừa mới bắt đầu rõ ràng là tình huynh muội nhàn nhạt, sao đến nơi này lại biến thành vừa thấy đã yêu?
Hơn nữa trong đó còn trai qua nhiều thề nguyền sống chết, thề non hẹn biển như vậy, nhìn xem hắn còn tưởng rằng là phim Quỳnh Dao.
"Đường huynh, cảm giác có chút không đúng..." Sở Vân Phi buông bút xuống.
"Có cái gì không đúng?" Đường Sơn hỏi.
"Chuyện xưa của ngươi ta cảm giác quá khoa trương, quá không chân thật, có một tia cảm giác hư ảo, giống như đã từng được thêm thắt. Đường huynh, đây quả thật là chuyện xưa của ngươi sao?" Sở Vân Phi nghi ngờ nói.
Trên mặt Đường Sơn không có biến hóa, nhưng trong nội tâm đã bất ổn.
Tiểu Vũ hơi hơi cúi đầu xuống, che giấu nội tâm xấu hổ.
Câu chuyện này đúng là từng được thêm thắt, đây chính là mỹ hóa tình yêu của bọn họ, khiến mọi người cảm động, khiến mọi người càng có thể tiếp nhận Tiểu Vũ.
Vì thế, hắn ta thuật lại một lần, còn trưng cầu ý kiến của Lâm Bắc Phàm ý kiến, cuối cùng bị hắn trắng trợn sửa chữa mới thông qua.
Mặc dù làm như vậy vô cùng dối trá, nhưng vì Tiểu Vũ, hắn ta nhận.
Thế là, Đường Sơn cố tình nghiêm chỉnh nói: "Đây đương nhiên là chuyện xưa của ta, ta có cần phải nói dối sao?"
"Xác thực không cần thiết!" Sở Vân Phi lại cầm bút ký lên ghi chép.
Thế là, một bộ sách tình cảm nhân yêu đau buồn triền miên cứ như vậy ra lò lô đầu tiên.