Quyển sách này tên là « Tu La truyện », kỹ càng ghi chép kỹ càng những điều đã qua của Đường Sơn ở một thế giới khác, đồng thời cũng ghi lại tình yêu của hắn ta và Tiểu Vũ, vừa ngọt ngào vừa kinh tâm động phách.
Thời điểm khi bán quyển sách này, cực kì bán chạy.
Tất cả mọi người đặc biệt hiếu kỳ, đỉnh cấp thiên kiêu Đường Sơn tu luyện như thế nào, đồng thời cũng vô cùng tò mò về tình yêu của hắn ta và yêu thú Tiểu Vũ.
Rõ ràng là hai chủng tộc khác biệt, vì cái gì cuối cùng sẽ đến với nhau.
Kết quả sau khi đọc « Tu La truyện » truyện lại phát hiện khác biệt so với tưởng tượng của mọi người.
Hóa ra, ở nơi tên là Đấu La thế giới kia, cục diện giữa người và yêu thú là hoàn toàn tương phản với nơi này, nhân tộc nơi đó vẫn luôn là chúa tể, chỉ có dựa vào săn giết yêu thú, lấy được hồn hoàn của chúng nó mới có thể mạnh lên.
Mà Tiểu Vũ chính là một con yêu thú như vậy, bị tất cả tu luyện giả mơ ước, cho nên sau kì hạn 10 vạn năm lựa chọn biến thân làm người, tiến vào bên trong xã hội loài người hoạt, tránh né tu luyện giả truy sát, cho nên mới gặp Đường Sơn, bởi vậy câu chuyện bắt đầu.
Thế nhưng là, cho dù đã trốn vào xã hội loài người, tình huống của Tiểu Vũ cũng không tốt lên quá nhiều.
Xã hội loài người, lòng người hiểm ác, ngươi lừa ta gạt, Tiểu Vũ thực sự quá đơn thuần, cho nên thường xuyên mắc lừa bị lừa, nếu như không phải có Đường Sơn và một đám đồng bạn Sử Lai Khắc trợ giúp, chỉ sợ đã bị bán đi rồi.
Ở trong quá trình này, tình cảm của Tiểu Vũ và Đường Sơn càng ngày càng sâu, cuối cùng sống chết có nhau thề non hẹn biển...
Mọi người đọc quyển sách này, mới phát hiện có thể mình hiểu lầm Tiểu Vũ rồi.
Nàng đến từ một thế giới khác, không tà ác giống như yêu thú nơi này.
Tương phản, mọi người cảm thấy Tiểu Vũ là một con yêu thú nhỏ, người gặp người yêu, thiên tính thiện lương lại hoạt bát đáng yêu, luôn luôn mang theo sự cảnh giác với thế giới nhân loại, cũng mang theo sự hiếu kì đối với thế giới nhân loại, như một đứa bé hiếu kì.
Tiểu yêu thú như vậy ai mà không thích?
Đồng thời cũng cảm động vì tình yêu của bọn họ.
Cuối cùng, Đường Sơn không ngại cực khổ chiếu cố Tiểu Vũ có chút ngây ngốc, giúp nàng sinh tồn tốt hơn ở trong xã hội loài người, hơn nữa, thời điểm Đường Sơn đứng trước nguy hiểm, Tiểu Vũ còn hi sinh vì Đường Sơn, cống hiến ra hồn hoàn của mình.
Cho nên mọi người không còn bài xích với Tiểu Vũ như vậy nữa.
Bởi vì câu chuyện viết quá hay, cho nên không đến mấy ngày, quyển sách này đã hot lớn, vang dội phố lớn ngõ nhỏ.
Mua nhiều nhất lại là các chị em phái nữ, coi quyển sách này như tiểu thuyết tình cảm để đọc, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Sau khi Lý Tử Thanh đọc hết quyển sách này, cảm động vì tình yêu vượt qua chủng tộc của bọn họ, linh cảm tuôn ào ào, lập tức viết ra một ca khúc mới « Khuynh Thành chi luyến ». Kết quả Diệp Khuynh Thành nhìn qua, lập tức đoạt lại, nói là phải dùng để cũng tế tình yêu muốn chết đi sống lại của hắn, hơn nữa tên của ca khúc cũng rất có liên quan đến hắn.
Bạch Thanh Thanh cũng ở nhà đọc sách ngoài phòng đã treo lên tấm biển: Gần đây đang đọc sách, không kinh doanh!
Kết quả vừa dừng buôn bán là mấy ngày liền, ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng không có cơm ăn.
Lâm Vi Vi cũng len lén đọc, lau nước mắt, lẩm bẩm: "Tình cảm chân thành tha thiết của bọn họ tựa như ta và Tiểu Phàm ca, ta hẳn nên đại biểu cho học viện đi thăm hỏi bọn họ!"
Nhưng vừa nghĩ tới trước đó còn muốn xử tử Tiểu Vũ, lại cảm thấy hơi ngại ngùng, thế là liền đưa nhiệm vụ thăm hỏi này vứt cho Lâm Bắc Phàm, để hắn đại biểu học viện đi thăm hỏi.
Quyển sách này còn tai họa vào bên trong các lớp học của học viện.
Tiểu Niếp Niếp xem sách, nước mắt lộp bộp rơi xuống: "Tiểu Vũ tỷ tỷ quá đáng thương, chẳng lẽ thân là yêu thú thì nên trời sinh bị con người đuổi giết sao? Tiểu Vũ tỷ tỷ là một con yêu tốt như vậy..."
Na Tra ngậm rễ cỏ đuôi chó, nằm trên bàn, vểnh chân lên bắt chéo, lười biếng nói: "Đó là một thế giới khác, thế giới kia yêu yếu người mạnh, cho nên yêu thú mới có thể yêu đương. Nhưng thế giới này, yêu thú vô cùng ghê tởm, động một chút lại vây thành, giết người vô số, Tiểu Niếp Niếp, ngươi cũng không nên nghĩ lầm!"
"Ta biết rồi." Tiểu Niếp Niếp chảy nước mắt nhẹ gật đầu.
Na Tra quay đầu, lại phát hiện trên mặt đất còn có một con manh sủng nước mắt ào ào, nói: "Làm sao ngươi cũng khóc?"
Gấu trúc thu sách, lau nước mắt, giơ thẻ bài: Đau lòng, muốn khóc!
...
Câu chuyện được viết quá đặc sắc, tình cảm viết quá nhẵn nhụi, tất cả mọi người khen Sở Vân Phi hành văn tiến bộ.
Nhưng Sở Vân Phi lại cảm thấy rất xấu hổ, chưa từng được tân trang qua, hoàn toàn rập khuôn, kết quả là cứ vậy mà hot lên.
Ngày hôm nay, Lâm Bắc Phàm mang theo nhiệm vụ của Lâm Vi Vi đến thăm hỏi Đường Sơn và Tiểu Vũ.
"Chúc mừng hai vị, chúc mừng hai vị!" Lâm Bắc Phàm cười khanh khách nói: "Hiện tại ấn tượng của mọi người với Tiểu Vũ đã thay đổi góc nhìn, không còn kêu đánh kêu giết, các ngươi đã có thể quang minh chính đại đi trên đường. Hơn nữa hiện tại các ngươi là cặp đôi điển hình, đi trên đường tỉ lệ ngoái đầu tuyệt đối là một trăm phần trăm, nói không chừng còn có người cầm « Tu La truyện » tới tìm các ngươi kí tên đó."
Đường Sơn nhếch miệng cười: "Tất cả điều này đều phải cảm tạ Lâm huynh chỉ điểm!"
Tiểu Vũ cũng cảm kích nói: "Tạ ơn!"
"Chút chuyện nhỏ này không cần phải nói!" Lâm Bắc Phàm khoát tay, nói: "Ta lần này đến ngoại trừ chúc mừng hai vị, cũng là đại biểu vợ ta Vi Vi mà đến, biểu lộ sự thăm hỏi và ... áy náy."
Đường Sơn nói: "Không có việc gì, Lâm viện trưởng là vì đại nghĩa mà cân nhắc, chúng ta đều có thể lý giải."
Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
"Về sau các ngươi cứ việc an tâm ở lại Giang Nam học viện, chuyện còn lại chúng ta đều sẽ giúp đỡ xử lý, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chịu ủy khuất. Đương nhiên, nếu như Tiểu Vũ có ý, cũng có thể nhận lời mời làm một lão sư ở Giang Nam học viện, điều này đối với việc cải thiện hình tượng của ngươi có chỗ tốt." Lâm Bắc Phàm vẻ mặt tươi cười nói.
"Làm lão sư ư, được!" Tiểu Vũ hưng phấn nói.
Nàng đã sớm muốn làm lão sư, cảm thấy đây là một nghề nghiệp cực kì thú vị.
Nếu như học sinh nào tinh nghịch, nàng còn có thể hắc hắc...
Quy cử của Phù Sư viện có thể mượn để dùng một chút.
"Mặt khác, ta tới đề cử một người cho các ngươi." Lâm Bắc Phàm phủi tay.
Phóng viên Lệ Thắng Nam hưng phấn chạy vào, nói: "Chào các ngươi, ta là ký giả Lệ Thắng Nam của tòa soạn Viễn Đại! « Tu La truyện » ta đọc rồi, lúc ấy ta khóc suốt một tối! Chuyện xưa và tình yêu của các ngươi không chỉ làm cảm động ta, còn làm cảm động ngàn ngàn vạn vạn người, hiện tại tất cả mọi người rất muốn biết tình huống của các ngươi, ta có thể viết một tin tức về các ngươi sao?"
Đường Sơn cùng Tiểu Vũ nhìn nhau, cười: "Đương nhiên có thể!"
Bọn họ hiện tại ước gì mở rộng tuyên truyền hơn nữa.