Chu Nhiên lộ ra một nụ cười mỉm thân thiết: "Nếu Lâm đồng học đã chướng mắt linh tệ, vậy chúng ta lấy vật đổi vật có được không?"
"Lấy vật đổi vật?" Trong lòng Lâm Bắc Phàm xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Chu Nhiên gật nhẹ đầu: "Không sai! Lâm đồng học ngươi là một phù sư, mà ta là một luyện khí sư, chúng ta vừa vặn có thể trao đổi đồ vật của mình, như vậy ai cũng không thiệt thòi!"
Lâm Bắc Phàm lại dâng lên mấy phần hứng thú: "Cái này ngược lại có thể, nhưng phải nhìn xem ngươi có bảo bối gì, nếu như chỉ là đồ bình thường, ta vẫn sẽ không giao dịch."
"Cam đoan có thể khiến Lâm đồng học hài lòng!" Chu Nhiên lấy một thanh kiếm từ trong không gian giới chỉ của mình ra, phía trên phát ra tia sáng lung linh, linh khí bức người, xem ra cũng không phải vật phàm.
"Đây là thanh kiếm đắc ý nhất mà ta từng luyện chế!" Chu Nhiên giải thích: "Dài ba thước bảy tấc, nặng mười hai cân bốn lạng, đây là ta dùng Mật Ngân, Thiết Kim Thạch, Lật Nguyên Thạch cùng 12 loại vật liệu khác, tốn mười hai ngày mới chế tạo được, bản thân chất liệu cứng rắn mười phần, chém sắt như chém bùn. Vả lại, trên thân kiếm được ta khắc hoạ chín đạo phù văn tích súc năng lượng, còn có ba đạo lôi điện phù văn, có thể tích súc linh khí gấp chín lần số lượng linh khí dự trữ của Phàm Nhân cửu giai. Bình thường khi sử dụng có thể tăng phúc cho công kích của ngươi, còn có tác dụng lôi điện!"
"Nếu đứng trước nguy cơ, còn có thể kích phát tất cả phù văn bên trong, sử dụng tất cả linh khí phát ra công kích có thể sánh với Siêu Phàm nhất giai! Là một thanh thần binh lợi khí hiếm có! Nếu mang thanh kiếm này ra thị trường, giá cả ít nhất cũng phải 50 vạn!"
Trên mặt Chu Nhiên lộ ra nụ cười mỉm tự đắc: "Lâm đồng học, thanh kiếm này của ta ngươi có hài lòng không?"
"Không tồi không tồi, binh khí như thế thật sự đáng giá 50 vạn. Nếu như ta cầm tới đấu giá hội, có thể còn bán được với giá 80 vạn. Chu huynh đệ còn trẻ đã có thể chế tạo ra thanh thần binh lợi khí như thế, thật sự khiến người ta hâm mộ vô cùng!" Lâm Bắc Phàm lấy lòng nói một câu.
Trên mặt Chu Nhiên nhiều hơn mấy phần tự đắc.
Thế nhưng ngay sau đó, Lâm Bắc Phàm sầu mi khổ kiểm: "Nhưng mà Chu đồng học, thanh kiếm này vô dụng với ta! Ngươi xem ta là một phù sư, bình thường đều ở trong nhà vẽ phù, căn bản không ra ngoài đánh yêu thú, không thể dùng kiếm. Cho nên đối với người khác, có thể thanh kiếm này của ngươi là thần binh lợi khí, nhưng với ta mà nói, giá trị chỉ ngang một con dao phay!"
Biểu lộ trên mặt Chu Nhiên cứng đờ.
Quên mất đối phương là phù sư, cũng không phải chức nghiệp chiến đấu, cầm kiếm thật sự vô dụng!
Mấu chốt nhất là, một thanh kiếm tốt như vậy, một trong những tác phẩm ta hài lòng nhất, vậy mà trong mắt ngươi nó chỉ bằng một chiếc dao phay?
Nếu không phải có việc cầu người, Chu Nhiên ta đã sớm tức phát điên.
"Như vậy đi, thấy Chu đồng học chế tạo một thanh binh khí cũng không dễ dàng, ta sẽ miễn cưỡng nhận, cầm đi tặng cho người khác cũng không tệ." trong lúc Chu Nhiên trợn mắt há hốc mồm, Lâm Bắc Phàm nhận lấy thanh kiếm này.
Sau đó hắn móc mấy tấm linh phù ra bày trước mặt, nói tiếp: "Nơi này có mấy tấm linh phù, Chu đồng học ngươi chọn một đi."
Chu Nhiên ngẩn ngơ nhìn mấy tấm linh phù cấp thấp trước mặt, trong đó nhất giai linh phù có bốn tấm, nhị giai linh phù có hai tấm, tam giai linh phù chỉ có một tấm.
Những linh phù này cộng lại còn không bằng số lẻ của thanh kiếm, thế mà ngươi còn không biết xấu hổ bảo cho ta chọn một?
Đuổi ăn mày sao?
Cho nhiều thêm mấy tấm cũng khó vậy sao!
"Lâm đồng học, ngươi xem cái này, cái này..." Chu Nhiên chỉ chỉ mấy tấm linh phù cấp thấp, sau đó lại chỉ chỉ thanh kiếm kia của mình, lộ ra biểu lộ cười khổ, ý không cần nói cũng biết.
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại ngẩn ra, một mặt thật thà: "Chu đồng học, ngươi có ý gì? Có lời gì cứ nói thẳng, không nên dùng ám ngữ, ta là đứa trẻ đến từ nông thôn, tương đối trung thực, không biết mấy thứ cong cong thẳng thẳng trong thành phố!"
Diễn!
Ngươi diễn cho ta!
Nếu như ngươi cũng gọi là trung thực, vậy trên đời này sẽ không có người đàng hoàng.
"Có thể đổi thêm mấy tấm không? Tốt nhất là một ít cao cấp linh phù, thanh kiếm này của ta thật sự không rẻ..." Chu Nhiên nói.
"Thế nhưng linh phù của ta cũng không rẻ!"
"Lâm đồng học, dựa theo ngươi định giá, hẳn mấy tấm linh phù này khoảng chừng 2000 linh tệ, cho dù Kim Bất Hoán tới mua, tối đa cũng chỉ tới hai vạn. Thế nhưng thanh kiếm này của ta giá trị những 50 vạn..."
"Chu đồng học, giá cả không thể tính như vậy!" Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nói: "Đầu tiên ta hỏi ngươi một vấn đề, thanh kiếm giống của ngươi, ngươi cảm thấy khắp thiên hạ có bao nhiêu người làm ra được?"
"Tối đa chỉ bảy tám người, kể cả rất nhiều đại sư. Bởi thanh kiếm này của ta được luyện chế với phương pháp đặc thù, luyện khí sư bình thường không biết luyện chế!" Chu Nhiên ngạo nghễ nói, hắn ta còn trẻ đã có thể chế tạo ra một thanh kiếm như thế này, đủ để kiêu ngạo.
"Vậy ngươi cảm thấy, khắp thiên hạ có bao nhiêu người có thể vẽ ra linh phù hoàn mỹ vô khuyết như ta?"
"Cái này... Ít nhiều gì cũng phải có ba bốn người chứ?"
"Vậy ngươi đi tìm cho ta! Tìm được một người ta tặng ngươi tất cả linh phù của ta!" Lâm Bắc Phàm tức giận.
Chu Nhiên hậm hực cười một tiếng, nếu như có thể tìm được ta đã không đến tìm ngươi.
Dạng linh phù hoàn mỹ vô khuyết này, cho dù là sư phó hắn ta, Luyện Khí Tông Sư tiếng tăm lừng lẫy, khi còn sống thực lực đạt tới Thiên Nhân cảnh giới cũng không thể vẽ ra, cho nên hắn ta mới đến nơi này cầu Lâm Bắc Phàm.
"Cái gọi là đầu cơ kiếm lợi chính là đạo lý này." Lâm Bắc Phàm ung dung nói: "Tình huống hiện tại là thị trường của người bán, cho nên khi buôn bán không phải xem ngươi muốn gì, mà là xem ta có gì. Hiện tại chỉ có một mình ta có linh phù hoàn mỹ vô khuyết, một mình ta lũng đoạn, cho nên giá cả là ta quyết định. Ta cho rằng kiếm của ngươi chỉ trị giá một tấm linh phù, vậy ta sẽ chỉ bán cho ngươi một tấm linh phù, nhiều hơn ta không nguyện ý!"
Chu Nhiên gấp gáp: "Thế vì sao ngươi bán cho Kim Bất Hoán nhiều linh phù như vậy?"
"Kim đồng học không chỉ là đồng bọn buôn bán của ta, còn là hảo hữu của ta, chúng ta từng có quá mệnh giao tình (1)!"
(1) Quá mệnh giao tình: tình bạn đã cùng trải qua sinh tử
"Quá mệnh giao tình?"
"Chúng ta đã từng cùng hợp tác, mạo hiểm tính mạng đánh bại ma pháp thiên tài Morgan, đây không phải quá mệnh giao tình sao?" Lâm Bắc Phàm lý trực khí tráng nói.
Chu Nhiên: "..."
Thật sự muốn phun vào ngươi một ngụm nước muối!
Đây cũng là quá mệnh giao tình?
Sao ta nghe nói Morgan người ta kém chút bị các ngươi chơi mất mạng?
"Mà lại, ta ghét nhất chém chém giết giết!" Lâm Bắc Phàm trách trời thương dân nói: "Mà thanh kiếm này của ngươi lại dùng để giết người, điềm xấu vô cùng, cho ngươi một tấm linh phù đã là nể mặt ngươi!"
Chu Nhiên: "..."
Chẳng lẽ bán linh phù cho Kim Bất Hoán để hắn đi nổ người khác, không phải là chém chém giết giết ư?
Còn nữa, cám ơn ngươi nể mặt ta, mặt mũi ta thật không đáng tiền!