Trận giằng co này không tiếp tục bao lâu, phần lớn người rời đi, chỉ có mấy người không có ác cảm mạnh như vậy với yêu tộc ở lại, theo thứ tự là Đường Sơn và Tiểu Vũ, Na Tra, Diệp Phàm, Tiêu Viêm cùng Hạt Tử.
Bọn hắn lựa chọn trấn thủ nơi đây, phòng ngừa thiên ma làm loạn.
Khuyển yêu hoàng nhìn xem cảnh hoàng tàn khắp nơi ở bí cảnh, lại nhìn ma quật tràn ngập ma khí, đôi mắt to lớn rơi xuống hai giọt nước mắt, thở dài thật sâu: "Nơi này không thể ở lâu thêm nữa. Bọn nhỏ, chúng ta dọn ra ngoài, trùng kiến gia viên."
"Vâng, Khuyển gia gia!" Mọi người thương tâm nói.
Khuyển yêu hoàng lại nói: "Còn có, dời thi thể của bọn nhỏ ra ngoài hết đi, an táng cẩn thận, bọn chúng đều là những đứa bé dũng cảm, hi vọng kiếp sau bọn chúng tiếp tục làm một yêu tốt, làm một người tốt!"
Nói xong, Khuyển yêu hoàng bi thương cõng thi thể một con Miêu yêu vương lên, khập khễnh rời đi bí cảnh.
Đây là bạn tốt đã làm bạn hơn 300 năm, hai yêu từ nhỏ đã sinh hoạt chung cùng nhau, tình cảm còn thân hơn so với anh em gái. Bây giờ âm dương lưỡng cách, muốn đưa nàng đoạn đường cuối cùng, hi vọng nàng nghỉ ngơi.
Các yêu và người khác cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc dời ra ngoài.
Chỉ là, trong lòng bọn họ tràn đầy bàng hoàng cùng sợ hãi, bọn họ có thể thích ứng sinh hoạt phía ngoài sao?
Người bên ngoài cùng yêu có thể tiếp nhận bọn họ sao?
Một mực nghe trưởng bối nói, bên ngoài nhân và yêu thù sâu như biển, vừa thấy mặt liền chém giết lẫn nhau, mấy người trước đó tiến vào đã rất không hữu hảo đối với bọn họ, vậy bọn họ có thể làm gì đây?
Bọn họ có thể bảo trì trung lập sao?
Còn có thể giống như lúc trước sao?
Tương lai đi con đường nào?
Trong lòng mọi người (yêu) không có đáp án.
Ngay cả Khuyển yêu hoàng vô cùng cường đại cũng không có đáp án, nhưng lại không thể không làm.
So với cừu hận của hai tộc nhân yêu, sinh tồn của bọn họ quan trọng hơn.
Bọn họ dựng lên một tòa thành cực lớn ở bên ngoài cách bí cảnh 10 vạn dặm, tên là Thủ Hộ chi thành, sau đó tạm thời dàn xếp xuống.
Sau đó, Khuyển yêu hoàng tự mình tiếp đãi mấy người Na Tra, Đường Sơn.
"Các vị, đến bây giờ mới dành được chút thời gian để chiêu đãi các vị, thực sự ngại quá!" Thân thể Khuyển yêu hoàng đã thu nhỏ, biến thân đợi một con chó già bình thường màu đen, chỉ là cặp mắt kia thâm thúy, tràn đầy ánh sáng nhân tính.
"Chúng ta hiểu mà." Đám người Diệp Phàm nói.
"Các vị nhất định rất muốn biết những việc liên quan tới bí cảnh nhỉ?"
Mọi người nhẹ gật đầu, rất hiếu kì vì sao lại xuất hiện một bí cảnh thần bí, nhân và yêu thế mà có thể hòa bình chung sống.
"Ở đây ta sẽ nói với mọi người một chút, chuyện cũ rất dài, hi vọng các ngươi không chê ta lải nhải!" Khuyển yêu hoàng lâm vào bên trong hồi ức.
"Tên ta là Bát Công, đây là tên chủ nhân của ta lấy cho ta, 300 năm trước vẫn là một con chó nhà phổ thông. Mặc dù ta là một con chó, nhưng mà chủ nhân của ta đối xử với ta rất tốt, coi ta như là một đứa bé để chiếu cố. Mà ta cũng rất thích chủ nhân, việc ta thích làm nhất chính là chờ chủ nhân trở về, sau đó cùng nhau đi ra ngoài chơi đùa, thời điểm đó cuộc sống thật sự là rất vui vẻ..."
"Thế nhưng là sau đợt linh khí khôi phục kia, hết thảy đều đã thay đổi. Ngày đó đột nhiên đất động núi lở, vừa gió thổi vừa trời mưa, toàn bộ thành thị đều tê liệt... Lúc ấy ta rất sợ hãi, cảm giác như trời muốn sập vậy, ta bảo vệ tiểu chủ nhân và Tiểu Lại trốn ở dưới mặt bàn, hi vọng chủ nhân mau chóng trở về. Thế nhưng cứ đợi cứ đợi mãi, nhưng vẫn không đợi được chủ nhân. Ta rất bất an, thế là bất chấp nguy hiểm ra ngoài tìm kiếm chủ nhân, phát hiện được chủ nhân của ta ngã xuống bên trong vũng máu, không còn sinh mệnh..."
"Lúc ấy ta rất bi thống, cảm giác toàn bộ thế giới đều đã mất đi màu sắc. Cũng chính là vào lúc đó ta phát sinh tiến hóa, để cho ta thật sự có được lực lượng. Thế nhưng để chủ nhân ta sống lại, ta tình nguyện không cần thứ thực lực, cho dù lấy mệnh của ta để đổi... cũng được!"
Khuyển yêu hoàng bình dị kể ra, nhưng mọi người có thể từ trong giọng nói bình thản của hắn ta nghe được bi thương giấu ở sâu trong nội tâm.
Đó là một loại đau đớn khắc cốt minh tâm, sâu tận xương tủy, lại không cách nào quên được.
Loại tình cảm này là nỗi đau chung.
Tiểu Vũ nước mắt tràn mi mà ra, nhẹ nhàng tựa lên người Đường Sơn, Đường Sơn ôm nàng an ủi.
Na Tra nhìn về phía Ngao Bính, Ngao Bính cũng nhìn về phía Na Tra.
Tay Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ cầm lấy nhau.
Lý Tiêu Dao nhẹ nhàng ôm lấy eo Triệu Linh Nhi, Triệu Linh Nhi ôm Lý Ức Như.
Lý Ức Như bình thường nghịch ngợm gây sự lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Khuyển yêu hoàng dừng lại một hồi, lại tiếp tục nói: "Lúc ấy, ban đầu ta nghĩ đến cái chết, theo chủ nhân mà đi. Nhưng lại nghĩ đến việc thế giới này trở nên quá nguy hiểm, tiểu chủ nhân, còn có Tiểu Lại trong nhà, bọn hắn đều còn nhỏ, không có ta bọn hắn tiếp tục sống như thế nào được? Thế là ta cõng thi thể của chủ nhân lên, chạy về trong nhà an táng."
"Nhưng linh khí khôi phục, thiên địa đại biến, không ai có thể trốn được lần trắc trở này. Toàn bộ thành thị đã bị phá hủy, rất nhiều người đều đã chết rồi, trong nhà cũng rất không an toàn, thế là ta không thể làm gì khác hơn là mang theo tiểu chủ nhân và Tiểu Lại ra ngoài tìm kiếm chỗ nương thân an toàn. Có lẽ là lão chủ nhân phù hộ, ta phát hiện một bí cảnh kì lạ, bên trong vô cùng an toàn, không có tai nạn, bốn mùa như mùa xuân, cho nên liền tạm thời ở lại. Ta đặt tên cho bí cảnh này là bí cảnh Thủ Hộ, hi vọng nó có thể vĩnh viễn bảo vệ được tiểu chủ nhân và Tiểu Lại. Về sau, thường xuyên ra ngoài tìm kiếm thức ăn cho tiểu chủ nhân bọn họ, lục tục phát hiện một ít trẻ con và một ít động vật đang thoi thóp, bọn họ là người sống sót của thành thị, khiến cho ta nhớ tới tiểu chủ nhân và Tiểu Lại, ta cũng đều thuận tiện cứu được về. Thế là, người và yêu ở trong bí cảnh dần dần nhiều lên..."
"Hóa ra, bí cảnh Thủ Hộ chính là như thế mà có!" Mọi người giật mình.
"Ở bên trong bí cảnh sinh hoạt là rất vui vẻ, không buồn không lo, cứ như vậy vui sướng qua mấy năm, sau đó khi ta ra ngoài bí cảnh, lại phát hiện bên ngoài đã phát sinh biến hóa, người và yêu vừa thấy mặt liền chém giết lẫn nhau, không chết không thôi. Điều này khiến trong lòng ta dâng lên nghi hoặc, chẳng lẽ người và yêu thì không thể chung sống hoà bình sao? Tựa như ta và chủ nhân vậy?"
"Ta vì lấy được đáp án mình muốn, về sau ta đi mấy trăm vạn dặm đường, lại mang theo thất vọng thật sâu về trong bí cảnh. Ta không thích thế giới bên ngoài, ta hi vọng có thể chế tạo ra một vùng đất yên vui ở bên trong bí cảnh Thủ Hộ, một cõi yên vui mà mọi người và yêu có thể hòa bình chung sống, tựa như ta cùng chủ nhân, tất cả mọi người là thân nhân."
"Cho nên ta định ra một quy củ: Ở bên trong bí cảnh, người và yêu địa vị bằng nhau, chung sống hoà bình, giúp đỡ cho nhau. Phàm là người và yêu tiến vào bên trong bí cảnh, đều không cho phép ra ngoài, càng thêm không cho phép liên hệ ngoại giới. Bởi vì một khi bị ngoại giới phát hiện, như vậy vùng đất ấm áp này sẽ không tồn tại nữa."
Mọi người gật đầu, hết thảy đều giải thích thông.