Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 528 - Chương 528. Tranh Chấp Trước Của Trạng Nguyên Lâu!

Chương 528. Tranh chấp trước của Trạng Nguyên Lâu! Chương 528. Tranh chấp trước của Trạng Nguyên Lâu!

Nhóm dịch: Vô Tà Team

Ở bên trong Trạng Nguyên Lâu của Thánh Viện bọn hắn mà lại đuổi hết đi tất cả người đọc sách canh gác?

Thật là lẽ nào lại như vậy, đây không phải không cho Thánh Viện bọn hắn mặt mũi sao?

Trong lòng Ngọc Tử giận dữ, đang chuẩn bị đi thu thập cái tên phù sư dị giới gọi là Lâm Bắc Phàm đó. Nhưng đảo mắt nghĩ nghĩ, mình một vị Á Thánh đi thu thập một người trẻ tuổi thực lực Bán Thánh, chẳng phải là bị gán cho tội danh lấy lớn hiếp nhỏ?

Hơn nữa những việc này vốn chính là việc của tiểu bối, nếu như hắn ta tham dự nhiều ngược lại biến khéo thành vụng.

"Ngọc Hư Tử, ngươi đi xem lại một chút, có thể nhịn được thì nhịn, nhưng uy nghiêm đừng mất."

"Ngọc Hư Tử hiểu rồi." Ngọc Hư Tử là một người khôn khéo, đã biết thái độ của Ngọc Tử, chính là tận lực khiến việc này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, giảm ảnh hưởng xuống đến mức nhỏ nhất, nhưng lại muốn giữ lại mặt mũi của Thánh Viện.

Sợ hãi xử lý không thỏa đáng, thần niệm của Ngọc Tử còn phóng xuống, bắt đầu chú ý.

Lúc này Trạng Nguyên Lâu đã bị dọn trống hơn phân nửa, rất nhiều người đọc sách đều trốn thoát, sợ hãi bị tai bay vạ gió.

Ngọc Hư Tử rốt cục khoan thai tới chậm, Lâm Bắc Phàm lại lấy ra một tờ linh phù.

"Khoan động thủ đã, lão phu có lời nói!"

"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, không thì ta đưa ngươi đi đánh một trận với Yêu Vương!" Giờ này khắc này, Lâm Bắc Phàm phách lối vô hạn.

Nhìn thấy song linh khí của linh phù, Ngọc Hư Tử toát ra một thân mồ hôi lạnh, miệng chính tâm thẳng mà nói: "Ở trước cửa Trạng Nguyên Lâu gây hấn gây chuyện, ảnh hưởng ác liệt. Thánh Viện đã chú ý, cho nên phái ta tới hỏi thăm, vì sao làm to chuyện? Tất cả mọi người đọc qua sách thánh hiền, đều là người nhân nghĩa, không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế sao?"

"Ngươi cũng có mặt mũi hỏi ta?" Lâm Bắc Phàm cực kì kích động: "Ta càng phải hỏi một chút, các ngươi đến cùng là có ý gì? Chúng ta rõ ràng là được mời tới tham gia văn hội của Thánh Viện, kết quả lại tới đây các ngươi lại an bài một bầy chó ngăn cửa, không vào được thì lại không có cách nào tham gia, đây không phải cố ý nhục nhã chúng ta sao? Ta hôm nay xem như biết đến rồi, người đọc sách các ngươi thật sự là khẩu phật tâm xà, ở trước mặt nói một đằng, phía sau làm một nẻo, từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế!"

Những người tu luyện cùng nhau hô to.

"Không sai! Đây chính là nhục nhã trần trụi!"

"Ở cái trọ còn phải ngâm thơ đối tác, đây không phải là cố ý khó xử sao, cũng không phải chúng ta không trả tiền!"

"Chúng ta đường đường là tu luyện giả, không chịu được sự vũ nhục này!"

"Nếu như ngươi không cho chúng ta một câu trả lời, hôm nay chúng ta chơi nhau ngay ở chỗ này!"

"Lâm Bắc Phàm cố lên, chúng ta là hậu thuẫn kiên cường của ngươi!"

...

Miệng Ngọc Hư Tử co lại, sự thật lúc trước hắn ta đã sớm biết rồi. Trạng Nguyên Lâu bao năm qua đều là nhân tài có tài học mới có thể vào ở, quy củ này chưa từng bị đánh vỡ, thế nhưng nơi này cũng thành ngòi nổ cho cả hai bên.

Những người tu luyện ngoại lai có thế lớn, bản lĩnh mạnh, làm việc càng tuân theo ý chí của cường giả, không có những vòng vèo lằng nhằng nhiều như người đọc sách, ai mạnh thì người đó có lý, thế là tạo thành áp bách to lớn đối với người đọc sách.

Đối mặt một đám những người tu luyện, đại bộ phận người đọc sách "tay trói gà không chặt", tích lũy mâu thuẫn to lớn.

Lúc đầu như vậy cũng coi như một mực bình an vô sự, nhưng đi vào dưới thánh sơn càng thay đổi.

Nhóm người đọc sách tự tin có Thánh Viện làm chỗ dựa, lá gan tất nhiên lớn, dám xúc động phản kháng, sau đó thừa cơ lợi dụng quy củ của Trạng Nguyên Lâu chơi xấu hèn hạ với người dị giới, cũng coi như xả được cơn giận.

Thế là, mâu thuẫn liền bạo phát.

Muốn nói là nhục nhã, đúng là có một phần ý tứ như vậy.

Kết quả, bên đối phương có một người ác hơn, cực kì thô bạo giải quyết chuyện này, đồng thời cũng thăng cấp.

Chuyện này xử lý không dễ, nếu như thiên vị người đọc sách, vậy thì mâu thuẫn sẽ tiếp tục thăng cấp. Nếu như thiên vị dị nhân, lại sẽ bị người đọc sách chọc vào cột sống, hỏng hết danh dự của Thánh Viện.

Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Ngọc Tử không trực tiếp ra mặt, hắn không ra mặt còn có đường lùi.

Sự tình hỏng rồi mà hắn ta còn ra mặt thêm là sẽ hỏng thật đấy.

Ngọc Hư Tử thở dài: "Theo ý kiến của ngươi, nên làm như thế nào?"

"Khổng Thánh đây của các ngươi không phải đã nói một câu sao, có bằng hữu từ phương xa tới chẳng phải vui lắm sao? Cho nên nói rõ Khổng Thánh mang theo thái độ hoan nghênh đối với những người bạn bè bên ngoài." Lâm Bắc Phàm cười một tiếng, mị mị mà nói: "Cho nên theo ý ta, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là rộng mở cửa lớn, hoan nghênh tất cả tu luyện giả chũng ta vào ở."

Lâm Bắc Phàm lên tiếng, đạt được sự ủng hộ rộng rãi của tu luyện giả.

Ngọc Hư tử lập tức lắc đầu: "Không được! Như vậy Trạng Nguyên Lâu sẽ trở thành nơi chợ búa, tuyệt đối không được!"

"Ngươi dám không đồng ý?" Lâm Bắc Phàm lấy ra một xấp linh phù tiến hành uy hiếp: "Nhìn thấy những linh phù không này chưa? Trừ phi các ngươi phái Á Thánh đến trông cửa, không thì có bao nhiêu ta sẽ xử lý bấy nhiêu."

Ngọc Hư Tử hãi hùng khiếp vía, động một chút lại khai chiến, thật sự là một kẻ vô pháp vô thiên!

Ngọc Tử đang nghe lén cũng hãi hùng khiếp vía, thế mà muốn cho hắn ta đi trông cửa, không phải là coi hắn ta như chó sao?

Nếu như đối phương thành công, mặt mũi của Á Thánh ta để nơi nào?

Cho nên kiên quyết không thể xuống!

Chỉ nghe thấy Ngọc Hư tử nói: "Trạng Nguyên Lâu chính là nơi dự tuyển của thánh hiền, có thể vào Trạng Nguyên Lâu ở tương lai đều có tư cách trở thành thánh hiền, cho nên quy củ không thể phá vỡ. Nhưng chư vị lại là bạn bè đường xa mà đến, có thể châm chước một chút, chỉ cần thực lực đạt tới Bán Thánh là có thể vào Trạng Nguyên Lâu ở, như thế nào?"

Ngọc Tử mỉm cười gật đầu, phương pháp của Ngọc Hư Tử thỏa đáng rồi.

Trạng Nguyên Lâu để cho cường giả Bán Thánh trở lên vào ở, đã không nhục nhã đối phương ,lại có thể bảo vệ mặt mũi của Trạng Nguyên Lâu.

"Không được! Dựa vào cái gì chúng ta phải là cường giả Bán Thánh trở lên mới có thể vào ở, mà các ngươi lại không cần? Muốn chơi thì đối xử như nhau, đi hoặc là không cần chơi!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Ngọc Hư Tử không cần suy nghĩ đã phủ nhận.

Bọn hắn tu luyện tài khí là làm từng bước, tiến hành theo chất lượng, trải qua thi đồng sinh, thi tú tài, thi cử nhân, tiến sĩ thử, thi đình khoa cử năm buổi, sau đó lại làm quan, tích lũy hùng hậu tài hoa và học vấn, về sau mới ra mặt, có thể trở thành Bán Thánh, bản thân đã là một vị đại học vấn gia, thế nhưng dạng này người lại có bao nhiêu?

Hơn nữa đại bộ phận Bán Thánh đã là người đã trung niên, cơ bản đều đã xông qua thư sơn văn hải, xông vào tiếp ý nghĩa không lớn.

Bọn hắn mở thư sơn văn hải thật ra chủ yếu chính là cho người trẻ tuổi một cơ hội, mà những người trẻ tuổi này trên cơ bản đều chưa đạt tới Bán Thánh, nếu như còn khắt khe với cả bọn họ, có thể tham gia văn hội còn có mấy người?

"Cái gì cũng không được, ngươi nói làm sao bây giờ?" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn.

Bình Luận (0)
Comment