Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 529 - Chương 529. Lâm Bắc Phàm Làm Giám Khảo!

Chương 529. Lâm Bắc Phàm làm giám khảo! Chương 529. Lâm Bắc Phàm làm giám khảo!

Nhóm dịch: Vô Tà Team

"Không bằng chúng ta lập một quy củ, chỉ cần không đạt tới Bán Thánh, đều phải thông qua khảo hạch mới có thể tiến vào. Dù sao văn hội cuối cùng là muốn kiểm tra học vấn, trong bụng không có chút kiến thức là không được." Ngọc Hư Tử cái khó ló cái khôn.

"Cái này còn tạm được!" Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu: "Nhưng không thể chỉ có một phương của các ngươi đảm nhiệm giám khảo, chúng ta bên này cũng muốn cử người ra mới được, cùng nhau giám sát, vậy mới tính là công bằng."

Vấn đề này không lớn, Ngọc Hư Tử sảng khoái đáp ứng, sau đó lại hỏi: "Các ngươi phái người nào đến đảm nhiệm giám khảo?"

Lâm Bắc Phàm tằng hắng một cái, trên thân tràn đầy phong phạm của người thầy vô tư, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy con người ta cũng rất ổn, không chỉ tài mạo song toàn, ngọc thụ lâm phong, hơn nữa bản thân ta cũng là một vị lão sư, làm giám khảo khá là có kinh nghiệm."

"Hóa ra là lão sư, thất kính thất kính!" Ngọc Hư Tử nổi lòng tôn kính.

Có thể đảm nhiệm lão sư, ở một phương diện nào đó khẳng định có sở trưởng, tựa như Khổng Thánh từng nói: "Ba người cùng đi thì tất có thầy của ta", Ngọc Hư Tử cực kì kính nể đối với tất cả những người có thể được xưng là lão sư.

Chỉ là những người tu luyện xung quanh hiếm thấy lâm vào bên trong trầm mặc.

Lâm Bắc Phàm làm giám khảo, cảm giác có chút rơi vào trong hố.

An Khả Hân ôm gấu trúc nói ra: "Luôn có cảm giác chủ nhân của ngươi không có ý tốt..."

Gấu trúc len lén giơ thẻ bài: Đồng ý!

Thế là, ở dưới sự bàn bạc hữu hảo của hai vị quan chủ khảo, tình huống đã được quyết định như vậy.

Sự tình đạt được một giải quyết viên mãn, Ngọc Tử vẫn luôn nhìn trộm cũng thở dài một hơi. Nhưng mà hai mí mắt của hắn ta cứ giật giật không ngừng, phảng phất có chuyện không tốt đã phát sinh vậy.

Quan mới đến đốt ba đống lửa, Lâm Bắc Phàm bắt đầu phát hỏa, lấy ra uy nghiêm của quan chủ khảo, lớn tiếng nói: "Vì phòng ngừa làm việc thiên vị, cho nên ta sẽ ra đề mục ở trước mặt mọi người. Mặc kệ là người đọc sách hay là người tu luyện đều xếp thành hàng từng người từng người một đến đây cho ta, nếu ai không tuân theo quy củ, ta cũng không tuân theo quy củ!"

Ngọc Hư Tử mỉm cười gật đầu, Lâm Bắc Phàm không hổ là một lão sư, dáng vẻ đức cao vọng trọng, những người tu luyện đều nghe lời.

Có hắn giúp đỡ thì trật tự rành mạch hơn nhiều.

Ngọc Hư Tử cảm thấy hẳn là nên thân cận hơn một chút, nói không chừng về sau gặp được chuyện khó giải quyết cần trợ giúp.

Ngọc Hư Tử lập tức thả ra hảo cảm: "Lâm lão sư, cứ để cho ngươi ra đề nhé."

"Các ngươi không ra đề mục?" Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.

Ngọc Hư Tử mỉm cười lắc đầu: "Chúng ta thì không cần, dù sao đề mục của chúng ta đã nghe nhàm tai rồi, không chơi ra được ý gì mới, không thi cũng được. Chúng ta càng muốn hiểu biết về học vấn của Lâm lão sư hơn."

Lâm Bắc Phàm khó xử: "Cái này không được đâu, dù sao chỉ có ta một người ra đề mục có thể có vấn đề về công bằng..."

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm chối từ, Ngọc Hư Tử âm thầm gật đầu, cảm thấy Lâm Bắc Phàm càng có phong phạm của người tài giỏi, không hổ là người làm lão sư.

"Không, chúng ta tuyệt đối tin tưởng Lâm lão sư, vẫn là Lâm lão sư tới đi!" Ngọc Hư Tử cười nói: "Hơn nữa chúng ta không phải là không có cái gì, chúng ta có thể thêm người làm giám thị, cùng làm giám khảo với Lâm lão sư."

"Được thô, đa tạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Trong lòng những người tu luyện bên dưới kêu rên lên, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Có quyền đưa ra đề mục, Lâm Bắc Phàm nhìn càng thêm uy nghiêm, bốn bề yên tĩnh ngồi ở cổng Trạng Nguyên Lâu cổng, nghiêm túc nói: "Ta chuẩn bị sẽ ra đề, mời 100 thí sinh tiến lên."

Thế là, 100 người đọc sách tranh nhau chen lấn xông lên phía trước.

Mà những người tu luyện đến từ thế giới linh khí khôi phục thì lặng lẽ lui ra phía sau mấy bước, nhường ra vị trí.

Thấy cảnh này, Lâm Bắc Phàm vô cùng đau lòng, giống như nhìn thấy thời điểm đi học các học sinh không dám giơ tay, lập tức lớn tiếng lên án mạnh mẽ: "Nhìn xem các ngươi có ra cái gì không? Chẳng qua chỉ là khảo thí, chuyện nào có đáng gì? Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, kết quả các ngươi lại sợ đầu sợ đuôi, không đảm nhận nổi trọng trách lớn!"

Sau đó vui mừng nhìn xem 100 người đọc sách giống như hạc giữa bầy gà này, trịch địa hữu thanh mà nói: "Đây mới là tấm gương của người đọc sách!"

Xung quanh, những người đọc sách dương dương đắc ý, càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực.

Mà trong lòng những người tu luyện oán thầm, ai biết ngươi tên hố hàng này có thể bày ra cái trò gì?

Vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng!

"Hiện tại, bản giám khảo muốn ra đề." Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng mà nói: "Hiện tại, cho các ngươi thời gian nửa nén hương, cũng chính là trong khoảng 15 phút, viết ra một bài thơ hoặc là văn để khích lệ bản giám khảo. Yêu cầu cũng không cao, chỉ cần đạt tới cấp bậc minh châu là đủ."

Cảnh giới thơ văn chia ra làm 6 cảnh giới: xuất huyền, đạt phủ, minh châu, trấn quốc, truyền thiên hạ, kinh thánh, trình độ để vào Trạng Nguyên Lâu ở phải đạt tới cấp trấn quốc, Lâm Bắc Phàm đã giảm xuống một tiêu chuẩn, yêu cầu đúng là không cao.

Nhưng người đọc sách ở hiện trường lại ngớ ra.

Bình sinh lần thứ nhất gặp được câu hỏi ra đề là khích lệ quan chủ khảo, hơn nữa yêu cầu lại còn phải đạt tới cấp minh châu?

Yêu cầu mặt dày như vậy, không cần thể diện cỡ này thế mà cũng nói ra được?

Những người tu luyện đến từ thế giới linh khí khôi phục nhẹ nhàng thở ra, nói thầm một tiếng quả nhiên là thế, Lâm Bắc Phàm quả nhiên là tên đại hố, may mắn lúc nãy không trúng phải kế, không thì thảm chết rồi.

Sau đó cười trên nỗi đau của người khác nhìn xem trên trăm người đọc sách đang ngớ người này.

Lâm Bắc Phàm đốt lên một cây nhang, nói: "Hiện tại bắt đầu tính theo thời gian!"

Ngọc Hư Tử có chút hoảng: "Lâm lão sư, tình huống không đúng a, ngươi sao có thể ra đề kiểu như vậy?"

"Vì cái gì không thể?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại.

"Lâm lão sư, cái đề mục này của ngươi quá là gì gì..." Ngọc Hư Tử sốt ruột, muốn tìm được một sự hợp tình hợp lý để giải thích: "Khổng Thánh nói: Ngô nhật tam tỉnh ngô thân! Chính là muốn chúng ta thường xuyên duy trì thái độ khiêm tốn hữu lễ, thường có thể tự xét lại, phát hiện chỗ không đủ mới có thể sửa sai. Thế nhưng đề mục này của ngươi phải khen chính ngươi, thật sự là quá tự đại, quá nhục tư văn!"

Lâm Bắc Phàm lúc này phản bác: "Đây làm sao có thể nói là có nhục tư văn? Cái này rõ ràng là một loại biểu hiện của tự tin, sự công nhận đối với khả năng của chính mình! Khổng Thánh còn từng nói rằng: Thiên sinh đức vu dư, Hoàn Đồi kỳ như dư hà! Ý nghĩa chính là đức của ta do trời ban cho, Hoàn Đồi có thể làm gì được ta? Nhìn xem, sự tự tin mạnh mẽ cơ nào! Ta đây là lấy Khổng Thánh làm gương! Chẳng lẽ ngươi xem thường đạo lý của Khổng Thánh?"

(Một lần Khổng Tử dẫn các học trò đến nước Tống, ở dưới gốc cây đại thụ mà dạy học trò luyện tập lễ nghi. Quan Tư mã nước Tống là Hoàn Đồi uy hiếp Khổng Tử không cho hoằng đạo, phái người tới chặt cây đại thụ. Các học trò lo lắng cho sự an nguy của thầy, muốn Khổng Tử rời khỏi nước Tống. Khổng Tử nói: “Thiên sinh đức vu dư, hoàn đồi kì như dư hà”)

Ngọc Hư Tử cứng họng: "Không phải như vậy, ta..."

Lâm Bắc Phàm tiếp tục công khai phê bình: "Ngọc Hư Tử, xem ra ngươi học nghệ không tinh a. Ngay cả Khổng Thánh cũng có thể tự tin như vậy, ta vì sao không thể tự tin? Ta cũng là mỗi ngày xét lại bản thân ba lần, kết quả thế mà mới phát hiện mình hoàn mỹ như vậy, xuất chúng như thế, cho nên hơi khen ta một chút thì có làm sao? Ta đây không phải thực sự cầu thị sao?"

Ngọc Hư Tử ngẩn ra, từ trước tới nay chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.

Thế mà chẳng biết xấu hổ khen bản thân hoàn mỹ, khen bản thân xuất chúng, còn có sự rụt rè của người đọc sách sao?

A đúng, hắn không tính là một người đọc sách.

Ngọc Hư Tử trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào, ấp úng không nói được.

Bình Luận (0)
Comment