Nhóm dịch: Vô Tà Team
Ngọc Hư Tử suy sụp, 100 người đọc sách ôm hi vọng cũng thất vọng, bây giờ chỉ có thể vắt hết óc, vắt óc tìm mưu kế để nghĩ ra một bài thơ hoặc văn ca ngợi Lâm Bắc Phàm.
Muốn nói thơ văn ca ngợi, bọn hắn cũng làm không ít.
Nhưng lúc đó đều là biểu lộ cảm xúc, ca ngợi phát ra từ phế phủ mới có thể thành được thơ hay.
Đây cũng là yêu cầu cơ bản của việc nghiên cứu học vấn, trong lời phải có vật, trong lòng phải có ý, càng phải trước sau như một, mới là đạo của đọc sách.
Thế nhưng vừa nhìn bộ dạng Lâm Bắc Phàm, trong đầu tất cả đều là hình tượng vô sỉ, bảo bọn hắn ca ngợi kiểu gì?
Đây không phải khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo sao?
Khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo, làm ra thi từ tất nhiên kém đi nhiều.
Còn muốn có được minh châu cảnh giới?
Có thể nghĩ ra được cũng không tệ rồi.
Những người tu luyện xung quanh cười trộm, thật là đáng đời!
Trước đó dám làm khó ta, hiện tại xem có khó xử chết ngươi không!
Nhìn xem một nén nhang dần dần cháy tới một nửa, Lâm Bắc Phàm nói: "Thời gian nữa nửa nén hương sắp đến rồi, mời mau đưa ra đáp án"
Thế là, lập tức có người đọc sách liên tiếp đứng ra ngâm thơ.
Thế nhưng trình độ thơ văn bình thường, muốn gây ra một chút ấn tượng cũng không có chứ đừng nói chi là đạt tới minh châu cảnh giới.
Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Trình độ thi từ này quá kém rồi đấy, thế mà ngay cả xuất huyền cảnh giới cũng không đạt được, thật không biết các ngươi sao có thể lăn lộn tới nơi này. Các ngươi cả ngày nói nghiên cứu học vấn nghiên cứu học vấn, kết quả ngay cả một bài thi từ để ca ngợi một người cũng không làm được, cũng không biết nhìn thấy ưu điểm trên thân người khác. Khổng Thánh còn từng nói ba người cùng đi tất có thầy ta, nói rõ trên thân mỗi người đều sẽ có ưu điểm, có chỗ đáng giá học tập, kết quả thế mà các ngươi không nhìn thấy, thật không biết các ngươi học nhiều học vấn như vậy làm cái gì?"
Trên trăm người đọc sách xấu hổ cúi đầu.
Liền ngay cả Ngọc Hư Tử cũng cảm thấy luống cuống, hình như Lâm Bắc Phàm đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói mình tiêu chuẩn kép, không cho tu luyện giả tiến vào Trạng Nguyên Lâu, lại để cho phần lớn người đọc sách hàng rởm tiến vào, hiện tại vừa kiểm tra liền bại lộ.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Nếu như không có người biết làm văn thơ, vậy ta muốn đào thải toàn bộ. Ngọc Hư Tử, ngươi thấy thế nào?"
Ngọc Hư Tử hậm hực cười một tiếng: "Để cho Lâm lão sư làm chủ!"
"Vậy ta sẽ tuyên bố!" Lâm Bắc Phàm phất tay: "Toàn bộ đào thải, đổi một nhóm người khác!"
Trăm vị người đọc sách trước đó ủ rũ rời đi, đứng ngoài quan sát những người đọc sách khác, trong lòng có sự cảm thông, không phải quân ta vô năng, mà là quân địch dùng chiêu bất ngờ, thế mà đưa ra một cái đề mục lệch lạc như thế, quá ghê tởm nhân tâm.
Đợi thời gian hơi dài mới góp đủ 100 người đọc sách.
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: "Vẫn là đề mục, các ngươi viết một bài thơ hoặc là từ đến ca ngợi ta, đạt tới trình độ minh châu là được, thời gian vẫn là nửa nén hương, hiện tại bắt đầu tính thời gian!"
Người đọc sách luống cuống, tại sao vẫn là đề mục bỉ ổi như vậy?
Không khen ngươi có thể chết hay sao hả?
"Lâm lão sư, ta cảm thấy cái này của ngươi..." Ngọc Hư Tử không nhịn được mở miệng: "Đề mục này của ngươi có thể đổi đi một chút hay không? Dù sao đều đã dùng rồi, dùng lại không thích hợp mà?"
Kỳ thật trong lòng của hắn ta muốn nói, có thể đừng ra cái đề vô sỉ như vậy hay không?
Đã sắp buồn nôn chết hắn ta rồi.
Đừng nói đám người đọc sách trẻ tuổi này không làm ra được, chính hắn ta một vị Bán Thánh học thức uyên bác này, nhìn thấy dáng vẻ ngươi không biết xấu hổ như vậy cũng không làm được thi từ cấp bậc minh châu.
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu: "Xác thực nên như thế. Vậy thì nếu đề mục đã hỏi rồi, vậy trước tiên giải quyết nốt đáp án trong đề này đi, lần tiếp theo ta nhất định ra một đề mục mới."
Ngọc Hư Tử len lén nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng, toàn bộ nhóm người đọc sách thứ hai cũng bị đào thải.
Có Ngọc Hư Tử làm bảo đảm, lúc này trên trăm người đọc sách tranh nhau chen lấn.
"Hiện tại ta ra đề thứ 3." Lâm Bắc Phàm ôm ra gấu trúc đang gặm linh quả đặt lên bàn, nghiêm túc nói: "Xin các ngươi ở trong thời gian nửa nén hương viết một bài thơ hoặc là từ để ca ngợi manh sủng của ta. Bởi vì có độ khó nhất định cho nên thi từ chỉ cần đạt tới đạt phủ cảnh giới là được rồi."
Người đọc sách: "..."
Ngọc Hư Tử: "..."
Liền ngay cả chính gấu trúc cũng có chút ngốc, sao lại có chuyện tốt như vậy chứ, mình thành một trong những đề bài?
Nghe người khác sắp làm thơ từ để khen ngợi, gấu trúc hưng phấn, vứt xuống linh quả gặm được một nửa, nằm sấp tứ bình bát ổn, ngẩng cái đầu nhỏ lên, hai con màu đen nhánh, lỗ tai nhỏ dựng lên, dáng vẻ mau tới khen ta đi.
Ngọc Hư Tử gấp gáp: "Lâm lão sư, cái này không đúng..."
"Tại sao lại không đúng?"
"Vừa rồi không phải ngươi hứa với ta đổi một đề mục sao?"
"Cái này không phải chính là đề mục mới sao?"
Ngọc Hư Tử oán thầm, cái này không phải đề mục mới, căn bản là bình mới rượu cũ.
Ngọc Hư Tử lập tức giải thích: "Lâm lão sư, chủ yếu là con động vật này của ngươi nơi này của chúng ta cũng không có, càng không có bất kỳ ghi chép sách vở nào, không có tư liệu để có thể cung cấp sự tham khảo, cái này bảo người ta khen kiểu gì?"
"Hóa ra là như vậy..." Lâm Bắc Phàm giật mình: "Chưa từng gặp qua, càng không có văn tự ghi chép, muốn làm ra thi từ tương ứng quả thật có chút độ khó. Như vậy đi, ta cho các ngươi một nhắc nhở, con manh sủng này tên là gấu trúc."
Người đọc sách: "..."
Ngọc Hư Tử: "..."
Đây chính là nhắc nhở của ngươi?
Cũng giống như là không cho vậy!
Đúng lúc này, gấu trúc giơ thẻ bài: Đừng thương tiếc từ ngữ của các ngươi, thỏa thích ca ngợi ta đi, ta không sợ buồn nôn!
Người đọc sách: "... ..."
Ngọc Hư Tử: "..."
Con sủng vật thế mà vô sỉ giống y như chủ nhân!
Rất nhiều người vừa dâng lên linh cảm liền bị thứ tuyên ngôn vô sỉ này làm lạc hướng.
Lâm Bắc Phàm sờ lấy cái đầu đáng yêu của gấu trúc, hài lòng cười nói: "Ngươi xem gấu trúc suy nghĩ vì các ngươi nhiều biết bao, giải phóng tư tưởng cho các ngươi, hạ thấp độ khó, cho nên xin các vị nhanh mở ra tài học đi!"
Gấu trúc lập tức giơ bảng hiệu: Để cho sự ca ngợi tới mãnh liệt hơn một chút đi!
Người đọc sách: "..."
Thật không có tiết tháo!
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm luôn luôn đưa ra một chút đề mục khiến cho người ta khó chịu, đào thải một nhóm lại một nhóm người đọc sách.
Liền ngay cả mấy người trẻ tuổi Ngọc Hư Tử tương đối xem trọng cũng bị đào thải, vô cùng đau lòng.
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm có lý có cứ, hắn ta cũng không dễ nói cái gì cả.
Vô cùng hối hận lúc trước giao cho Lâm Bắc Phàm quyền đưa ra đề mục, kết quả làm cho hắn ta cùng tất cả người đọc sách đều bị hố.
Đương nhiên, tu luyện giả đến từ thế giới linh khí khôi phục cũng bị đào thải.
Lâm Bắc Phàm đối xử như nhau, khi hố người lục thân không nhận.
Dù sao trong nhóm này không có người nào tu luyện tới Tôn Giả cảnh giới, thiên phú đều tương đối có hạn, đi vào cũng là toi công bận rộn thôi, còn không bằng hiện đào thải bọn hắn, để bọn hắn an tâm đi tu luyện.