Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 531 - Chương 531. Đóng Cửa, Thả Gấu Trúc!

Chương 531. Đóng cửa, thả gấu trúc! Chương 531. Đóng cửa, thả gấu trúc!

Nhóm dịch: Vô Tà Team

Cứ như vậy liên tục hai ngày, vô luận là người đọc sách nơi này hay là thế giới linh khí khôi phục, vậy mà không một ai có thể đi vào Trạng Nguyên Lâu.

Một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông.

Mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm chắn ở cửa ra vào giống như môn thần, cực kì nhức đít.

"Trạng Nguyên Lâu là một nơi thần thánh, chỉ người có tài học chân chính mới có thể vào ở! Cho nên các ngươi đám người bất học vô thuật dẹp này ý niệm đấy đi, có ta giám thị, các ngươi nằm mơ trà trộn vào được!" Lâm Bắc Phàm đứng gác ở cổng trang trọng nghiêm túc mà nói: "Nếu như ai muốn trộm tiến vào, ta sẽ đóng cửa, thả gấu trúc!"

Gấu trúc đang ăn vụng: "? ? ?"

Chuyện này liên quan quái gì đến ta?

Lâm Bắc Phàm dùng chân lặng lẽ đá gấu trúc, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta đang nói ngươi đây, lấy ra uy nghiêm của ngươi đi!"

Gấu trúc nghe huyền cầm mà biết nhã ý, lập tức buông linh quả gặm được một nửa xuống, hai tay hai chân nằm sấp xuống đất lộ ra hàm răng đều tăm tắp sáng lấp lánh như sư tử, phát ra tiếng gào thét hùng hậu: "Ngao ô..."

Chỉ là thanh âm quá mức thanh thúy, một chút lực uy hiếp cũng không có.

Thậm chí, đưa tới rất nhiều ánh mắt của những phái nữ đang vây xem, lập tức vui mừng hoan hô lên.

"Gấu trúc đáng yêu quá!"

"Ta rất muốn có một con, manh sủng như thế này nơi nào có bán?"

"Thích gấu trúc quá đi!"

...

Trong ánh mắt đáng yêu của gấu trúc tràn đầy ai oán, sao các ngươi có thể như vậy chứ?

Bình thường người ta đều bán manh để sống, khó được lúc uy nghiêm, kết quả bị các ngươi bóc mẽ ra.

Gấu trúc thở phì phò giơ bảng hiệu lên: Không thèm để ý tới các ngươi!

Sau đó hóa bi phẫn làm thức ăn, tự bế mất rồi.

Ngọc Hư Tử nhìn nhiều người đọc sách bị ngăn ở bên ngoài cổng như vậy, mười phần đau lòng, nói: "Lâm lão sư, dứt khoát giảm độ khó của đề bài xuống một chút đi, văn hội này không có một ai tham gia trông cũng khó coi..."

Lâm Bắc Phàm mở to hai mắt nhìn: "Giảm nữa ư? Ta đã giảm thi từ xuống cấp bậc xuất huyền rồi, giảm thêm nữa là không còn chỗ giảm đâu.

"Ý của ta không phải như vậy..." Ngọc Hư Tử cân nhắc từ ngữ: "Ý của ta là, ngươi có thể khiến cho đề bài của ngươi trở nên hơi bình thường một chút được không, khiến người ta tương đối dễ dàng tiếp nhận..."

Bên dưới, mấy vạn người đọc sách cùng nhau gật đầu.

Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu một chút: "Ta rất bình thường, chỉ bảo bọn hắn đi khen ngợi thôi mà."

"Cái này làm sao có thể xem như bình thường chứ?"

"Làm sao lại không?" Lâm Bắc Phàm lý trực khí tráng nói: "Ta đây là đang dạy bọn hắn đạo làm quan! Người đọc sách về sau đều phải làm quan, nếu như không nịnh nọt, trèo lên trên kiểu gì? Nếu như không a dua nịnh nọt, làm thế nào để có được sự tán thưởng của cấp trên? Nếu như không nịnh cho long nhan cực kỳ vui mừng, thăng quan tiến tước kiểu gì? Ngươi nói có đúng hay không, Ngọc Hư Tử?"

"Khụ khụ..." Ngọc Hư Tử hết sức khó chịu, còn mười phần chột dạ.

U oán nhìn Lâm Bắc Phàm, loại chuyện sao lại lấy ra nói chứ?

Mặc dù mọi người biết rõ trong lòng, nhưng mà những loại chuyện này đều không nên nói to ra khỏi mồm, ngươi nói ra không phải khiến mọi người khó xử sao?

Nhìn mấy vạn người đọc sách bên dưới, có những người trong ánh mắt ban đầu tinh khiết có thêm một chút sắc thái tò mò.

Ngọc Hư Tử cảm giác sắp hỏng việc rồi, nếu như làm cho tinh thần của những người đọc sách phấn chấn bồng bột này bị ô nhiễm, như vậy hắn ta có lỗi lớn rồi.

Lâm Bắc Phàm truy vấn: "Ngọc Hư Tử, ngươi nói có đúng hay không? Có đúng hay không thì ngươi nói cho một câu đi..."

Nhìn ánh mắt sáng ngời có thần của hơn mấy vạn người, Ngọc Hư Tử luống cuống, bỏ trốn mất dạng:"Lâm lão sư, ta còn có việc đi trước, tất cả khảo hạch giao cho ngươi vậy, ngày khác đến nhà bái tạ!"

Đúng lúc này, Diệp Phàm, Tiêu Viêm, Trần Bắc Huyền, người sở hữu Hệ thống Trộm Mộ Ngô Tà tới.

Nhìn thấy các bạn tốt, Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười thân thiết: "Các ngươi sao lại tới đây? Xem tổ hợp này của các ngươi, có phải các ngươi lại chuẩn bị sắp đi đào mộ rồi phải không? Các ngươi đây là muốn đào Thánh Viện ư?"

Diệp Phàm ho khan, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Khụ khụ, không có việc đó, chúng ta chỉ tới tham gia văn hội mà thôi."

Tiêu Viêm tiến một bước giải thích: "Không sai, chúng ta chỉ là tới tham gia văn hội mà thôi."

Người sở hữu Hệ thống Trộm Mộ Ngô Tà nói: "Nghe nói văn hội hội tụ người đọc sách nổi tiếng của khắp thiên hạ, cho nên chúng ta chỉ muốn đến nghe ngóng chút thôi."

Trần Bắc Huyền nói: "Lâm huynh, ngươi tuyệt đối không nên suy nghĩ nhiều."

...

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm: "Ta không nghĩ ngợi nhiều, các ngươi giải thích nhiều như vậy làm gì?"

Nhóm 4 người đào mộ: "..."

Mấy người hàn huyên một đợt liền muốn đi vào nghỉ ngơi, Lâm Bắc Phàm ngăn cản bọn họ: "Chờ một chút, khảo thí thông qua mới có thể đi vào."

Tiêu Viêm kinh ngạc nói: "Ta nghe nói Bán Thánh không cần thi liền có thể đi vào."

"Đó là trước kia, hiện tại sửa lại rồi!" Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực: "Hiện tại ta là quan chủ khảo, hết thảy do ta quyết định. Ta cảm thấy mặc kệ là Bán Thánh trở xuống hay là Bán Thánh trở lên, tất cả đều phải đối xử như nhau, toàn bộ đều phải thi! Nhưng mà các ngươi dù sao cũng đều là cường giả, cường giả ở đâu cũng có đặc quyền, điều kiện có thể hơi nới lỏng một chút, các ngươi chỉ cần dùng ngôn từ khẩn thiết khen ta vài câu là có thể tiến vào. Có phải rất đơn giản hay không?"

Sắc mặt tổ 4 người đào mộ tối sầm lại.

Thế mà bảo chúng ta khen ngươi, còn muốn ngôn từ khẩn thiết, yêu cầu không biết xấu hổ như vậy mà cũng dám đưa ra?

Mấu chốt là tất cả mọi người đang nhìn đấy, bọn họ cũng cần mặt mũi có được hay không?

Vừa nghĩ tới việc khen ngợi 1 người đàn ông khác trước mắt bao người, thực sự quá xấu hổ.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu cao cao: "Chư vị, ta đã chuẩn bị xong rồi, tới đi, đừng tiếc rẻ từ ngữ của các ngươi, để viên đạn bọc đường tới mãnh liệt thêm một chút nữa đi!"

Tổ 4 người đào mộ: "..."

Diệp Phàm biến thành Diệp Hắc, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Lâm huynh, ngươi đây là muốn buộc chúng ta động thủ sao?"

Tiêu Viêm mặt đen sì nói: "Lâm huynh, chúng ta bây giờ thế nhưng đã là Đại Tôn Giả rồi, đánh nhau rất gợi cảm rất bạo lực, ngươi chịu được sao?"

Trần Bắc Huyền ngữ khí thô sáp mà nói: "Tí nữa đột nhiên rất muốn hoạt động gân cốt một chút."

Ngô Tà mặc dù không nói một lời nhưng cũng dùng hành động để biểu thị.

Gia hỏa này sao lại chuyên nghiên cứu mấy thứ buồn nôn vậy?

Lâm Bắc Phàm mỉm cười lấy ra một tờ linh phù, nói: "Chư vị nhìn một chút, đây là cái gì?"

"Đây là cái gì?" Bọn họ hỏi.

Lâm Bắc Phàm giới thiệu kỹ càng: "Đây là phù Xui Xẻo, là ta vận xui ta rút ra từ trên người Thân Công Báo, ai đụng phải không gặp may, chưa từng ngoại lệ. Dựa theo phân lượng trong linh phù của ta, xem như Đại Tôn Giả cũng phải không may mắn một tuần lễ. Các ngươi muốn thử một lần hay không?"

"Không cần, thật sự không cần!"

"Chúng ta khảo thí còn không được sao?"

"Mặc dù buồn nôn một chút, vẫn là để ta nói trước đi!"

4 người rùng mình một cái, vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần.

Vận xui của Thân Công Báo bọn họ thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, đã không muốn chạm đến lần nữa.

Thế là, 4 người bọn họ đành phải mỗi người nói một câu ca ngợi, chật vật trốn vào bên trong Trạng Nguyên Lâu.

Bình Luận (0)
Comment