Về sau lại gặp Diệp Khuynh Thành ngụy trang xuất hành, Hỏa Dương mang theo một hành tinh, tổ 3 người tìm đường chết, trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên, vân vân, dưới dâm uy của Lâm Bắc Phàm đều phải trái với lương tâm nói vài câu ca ngợi.
Lâm Bắc Phàm cực kì vui vẻ, ta quả nhiên là đứa nhỏ đẹp nhất trên đời này, đứa con lão thiên gia ba ba yêu nhất, ai gặp cũng phải khen vài câu.
Chỉ có gấu trúc yên lặng giơ lên một cái thẻ bài: Vô sỉ!
"Ngươi có ý kiến?" Lâm Bắc Phàm mắt sắc thấy được.
Gấu trúc lập tức giơ lên tấm bảng thứ hai: Không có!
Còn không ngừng lắc đầu, biểu thị mình vô tội.
"Lại dám phỉ báng chủ nhân?" Lâm Bắc Phàm ôm lấy gấu trúc điên cuồng sờ vuốt.
Gấu trúc run lẩy bẩy, giơ bảng đầu hàng: Chủ nhân, về sau ta nhất định sẽ ngoan ngoãn! A a moa ~~
Làm giám khảo thêm hai ngày nữa, Lâm Bắc Phàm chơi chán, trả công việc còn lại cho Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tử mừng thầm trong lòng, giả mù sa mưa giữ lại: "Những ngày này phiền phức Lâm lão sư rồi, chính là bởi vì Lâm lão sư không ngại cực khổ, khiến cho toàn bộ quá trình khảo hạch sạch sẽ liêm khiết, khiến chúng ta được ích lợi không nhỏ. Không bằng ở lại chỉ đạo mấy ngày nữa?"
"Đã ngươi nói như vậy, vậy ta lại ở lại thêm mấy ngày." Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu.
Ngọc Hư Tử giật mình kêu lên, ngươi mới ở 4 ngày đã loại đi tất cả người đọc sách rồi, nếu như lại ở thêm mấy ngày chẳng phải xong rồi?
Ngọc Hư Tử thật sự muốn tát cho mình một cái tát mạnh, ai bảo ngươi lắm miệng.
"Lâm lão sư, ngươi vất vả công cao, khiến chúng ta cảm thấy bội phục sâu sắc, đồng thời cũng vô cùng hổ thẹn vì không giúp đỡ được ngươi cái gì. Cho nên sau này Lâm lão sư ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, yên tâm, tiếp theo đã có chúng ta!" Ngọc Hư Tử vội vàng nói.
"A, ta đi đây." Lâm Bắc Phàm rốt cục phủi mông một cái bỏ đi.
Ngọc Hư Tử rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.
Giao tiếp cùng với một người vô liêm sỉ như thế này thật sự là quá khó khăn, tùy thời làm cho mình bị kéo rớt xuống hố.
Á Thánh Ngọc Tử đang vụng trôm để ý cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không có nhiều thi phi như vậy nữa rồi.
Thế là tiếp theo khảo hạch bình thường.
Người đọc sách nhảy cẫng hoan hô, thỏa thuê mãn nguyện dự thi lại một lần nữa, bên trong Trạng Nguyên Lâu rốt cục có thêm một ít người đọc sách.
Trong đó tương đối nổi danh là 3 vị đại đài bên trong "Thánh tiền tứ tài", theo thứ tự là Mộ Dung thế gia Mộ Dung Thanh Phong, u Dương thế gia u Dương Vũ, Hoàng gia chi nữ Tuyết Khinh Mi, có thể nói là thiên kiêu bên trong giới văn đạo.
Bởi vì bọn hắn tuổi còn trẻ đã tài hoa hơn người, đầy bụng kinh luân, làm thi từ đều đã từng kinh động đến Thánh Hiền các, đạt được sự gia trì tài khí từ thánh quang của thánh hiền, tỉ lệ phong thánh trong tương lai rất lớn.
Còn có Phương Vân đứng đầu tam tài, được vinh danh là "Đệ nhất đại tài tử ngàn năm qua" "Tấm gương của ngàn vạn người đọc sách" "Quan trạng nguyên đệ nhất sách sử", làm ra thi từ văn chương thường thường có thể kinh thánh, tài hoa trùng thiên.
Hơn nữa đã ngưng tụ ra văn đảm và văn tâm, văn mạch đã tiểu thành, thiên phú tài hoa là tuyệt đại thiên kiêu đến gần với Khổng Thánh nhất.
Chỉ là mới được nghe danh không thấy người, khiến cho một ít văn nhân tiếc nuối.
Lại qua mấy ngày, văn hội của Thánh Viện rốt cục bắt đầu, cử hành ngay ở trong đại sảnh của Trạng Nguyên Lâu.
Người đọc sách đều tương đối chú trọng lễ, lễ làm đầu, cho nên trong đại sảnh bày đầy thịt rượu phong phú chiêu đãi các vị thiên kiêu, chờ mọi người ăn no uống đã rồi quan sát biểu diễn, dưới bầu không khí hữu hảo hài hòa này văn hội mới được bắt đầu.
Chỉ là mặc dù như thế, văn hội vẫn phân biệt rõ ràng chia làm hai nhóm người, theo thứ tự là người đọc sách bản địa và thiên kiêu ngoại lai, rất ít giao lưu, tất cả mọi người ai chơi riêng hội của người đấy.
Tất cả mọi người xem thường đối phương lẫn nhau.
Người đọc sách xem thường tu luyện giả thô bỉ, tu luyện giả xem thường người đọc sách miệng đầy chi, hồ, giả, dã, nhân nghĩa đạo đức.
Cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm và Ngọc Hư Tử tương đối hài hòa, ngồi uống đối diện nhau.
"Lâm lão sư, những ngày này vất vả ngươi rồi, ta mời ngươi một chén!" Ngọc Hư Tử nói, câu nói này vô cùng chân thành.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm rất hố nhưng nếu như không phải Lâm Bắc Phàm quản lý đám tu luyện giả này thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu nhiễu loạn.
Ngay cả mấy vị cao thủ cường đại cấp Á Thánh đều có quan hệ cá nhân rất thân với Lâm Bắc Phàm, tự mình còn dạy ra hai đứa bé cấp bậc Á Thánh là biết phân lượng của Lâm Bắc Phàm "lão sư" nặng bao nhiêu.
Tương lai hai thế giới khả năng sẽ còn tiếp tục cùng tồn tại, không thể thiếu việc phải qua lại nhân tình, cho nên hạ quyết tâm phải thâm giao.
"Một chút việc nhỏ, không cần phải nhắc đến." Lâm Bắc Phàm cười nói, hai người đối ẩm một chén.
"Lâm lão sư, nói thật, nếu như chỉ bằng vào thực lực, thiên kiêu của thế giới các ngươi nhất định có thể nghiền ép thế giới ở bên ta, nhưng mà luận học vấn tài học các ngươi khẳng định so ra kém chúng ta."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không, ta lại không cho là như vậy, tài tử giai nhân phe ta cũng không ít hơn so với các ngươi."
"Làm sao có thể, đây là chuyện không có đạo lý." Ngọc Hư Tử không hề nghi ngờ gì mà phủ nhận.
Những ngày này hắn ta cũng kiến thức được năng lực của tu luyện giả rồi, thích tu luyện không thích học vấn, luận thiên phú tu luyện và thực lực là nhất đẳng, nhưng luận phương diện tài hoa có khả năng thậm chí ngay cả một vị tú tài cũng không sánh nổi.
Thử hỏi, những người này làm sao có thể so ra mà vượt được người đọc sách trường kỳ nghiên cứu học vấn?
Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười: "Không bằng chúng ta đánh cược một ván cược nhỏ, như thế nào?"
"Đánh cược như thế nào?" Ngọc Hư Tử hỏi.
"Chúng cứ cược số lượng người thông qua văn hội tối nay đi, nhất định là bên này của ta nhiều người."
Ngọc Hư Tử kinh ngạc: "Lâm lão sư, không phải ngươi đang nói đùa sao? Luận thực lực, bên này của chúng ta khẳng định so ra kém các ngươi, thế nhưng luận tài học, người đọc sách bên này của chúng ta đã đọc đủ thứ Tứ thư Ngũ kinh, từ nhỏ đã uống nước mực mà lớn lên, chẳng lẽ còn so ra kém?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Cái này nhưng chưa hẳn nha, ngươi đánh cược hay không?"
"Cược!" Ngọc Hư Tử lớn tiếng nói: "Ta cũng không tin, so học vấn chúng ta còn có thể thua các ngươi?"
"Nếu như ngươi thua, ngươi hãy viết một bài thi từ để ca ngợi ta, chất lượng phải đạt tới cấp bậc truyền thiên hạ." Lâm Bắc Phàm không muốn mặt mà nói.
Ngọc Hư Tử bó tay rồi, tại sao vẫn là cái yêu cầu rách nát này?
Ngươi đến cùng có bao nhiêu tự luyến?
Nhưng mà nhiều người đọc sách ở đây như vậy, Ngọc Hư Tử không tin mình thất bại.
"Tốt, cược thì cược!" Ngọc Hư Tử nói: "Nếu như Lâm lão sư thua, ngươi thiếu ta một cái nhân tình nhỏ được không?"
"Một lời đã định!" Lâm Bắc Phàm cười.
"Một lời đã định!" Ngọc Hư Tử có chút hưng phấn, ân tình của Lâm lão sư quá đáng tiền, tương lai nhất định có tác dụng lớn, chỗ tốt đưa tới cửa như thế hắn ta tuyệt đối không cự tuyệt.
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi vóc dáng gầy yếu nhưng tài hoa xuất chúng mang theo một nữ nhân dịu dàng đi ra.
Mà ánh mắt toàn trường trên cơ bản đều hội tụ tới, có hâm mộ, có đố kỵ, có sát ý._