Lâm Bắc Phàm cũng nhìn sang, ánh mắt nghiền ngẫm, lại là một người xuyên việt bật hack.
"Cậu ta là ai vậy, nhìn có chút bất phàm?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Ngọc Hư Tử mỉm cười khóe miệng, vuốt vuốt từng sợi râu, có chút kiêu ngạo mà nói: "Ánh mắt của Lâm lão sư thật sự là tinh chuẩn, cậu ta đúng là một thanh niên tài tuấn bất phàm. Người này tên là Phương Vân, đến từ Cảnh quốc. Mặc dù sinh ra ở hàn môn, nhưng lại có được thiên phú đọc sách phi phàm, là thiên cổ đệ nhất quan trạng nguyên, thanh danh tại ngoại, đứng đầu Thánh tiền tứ tài, văn vị Bán Thánh, thực lực đuổi sát thế hệ trước. Hơn nữa bản thân trước mắt đã có văn đảm văn tâm, văn mạch đã tiểu thành, thiên phú gần với Khổng Thánh. Chẳng qua trước mắt tuổi tác còn nhỏ, kiến thức nông cạn, còn cần lịch luyện nhiều hơn."
Lâm Bắc Phàm liếc mắt, ghét nhất đám người đọc sách các ngươi, cong cong thẳng thẳng nhiều như vậy.
Rõ ràng là khoe khoang, cuối cùng còn nhất định phải gièm pha một câu.
Ngọc Hư Tử tiếp tục giới thiệu: "Vị nữ tử bên cạnh vị kia là thê tử của cậu ấy, tên là Dương Ngọc Hoàn, là một hiền thê nội trợ, có trợ giúp rất lớn đối với Phương Vân, tình cảm giữa hai người rất sâu."
Nhìn ra được Lâm Bắc Phàm khá là có hứng thú, Ngọc Hư Tử nói: "Lâm lão sư, để ta mang ngươi đi làm quen một chút? Tin tưởng các ngươi đều là thanh niên tài tuấn, hẳn là có rất nhiều lời nói đề tài để trò chuyện."
"Được." Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu.
Thế là, Ngọc Hư Tử mang theo Lâm Bắc Phàm đi qua đó.
"Bái kiến Ngọc Hư Tử tiền bối!" Phương Vân và thê tử cùng nhau hạ đầu, tôn kính nói.
"Không cần câu nệ!" Ngọc Hư Tử thân thiết cười, quan tâm hỏi: "Phương Vân, bế quan ra ngoài, thu hoạch như thế nào rồi?"
"Hơi có tiểu thành." Phương Vân khiêm tốn nói, nhưng dáng vẻ hồng quang đầy mặt ai nấy đều thấy được là thu hoạch tràn đầy.
Thê tử của hắn ta Dương Ngọc Hoàn thanh nhã cười cười, ánh mắt nhìn Phương Vân tràn ngập lo lắng cùng yêu thương.
Ngọc Hư Tử cười ha ha một tiếng, lớn giọng nói: "Được! Lần này văn hội chỉ nhờ nhìn ngươi, hi vọng ngươi đừng làm cho bọn ta thất vọng."
"Tất không phụ kỳ vọng!" Trên mặt Phương Vân có thêm một chút thần thái tự tin.
Luận thực lực, bởi vì tuổi trẻ khả năng có kém hơn một chút.
Nhưng luận văn thải, hắn ta còn chưa từng bị thua.
Bởi vì, hắn ta là một người xuyên việt, đến từ một tinh cầu màu xanh lam.
Hắn ta vốn là một nhân viên quản lý sách báo phổ thông bên trên tinh cầu màu xanh lam, về sau thư viện xảy ra hoả hoạn, hắn ta không kịp đào tẩu, táng thân ở bên trong hỏa hoạn, sau đó xuyên qua đến thế giới người đọc sách chuyên tu tài khí này.
Làm cho người kinh ngạc là trong cơ thể của hắn ta có được Kỳ Thư Thiên Địa, thu nhận sử dụng tất cả tàng thư của thư viện. Hơn nữa Kỳ Thư Thiên Địa có thể thu nhận sử dụng tất cả thư tịch Phương Vân đã có và đã từng học qua, có rất nhiều thần dị khác, tỉ như có thể nhờ vào ý niệm để quan sát thư tịch trong đó, ngắt câu hoặc là sáng tác trong Kỳ Thư Thiên Địa, thậm chí còn có thể coi như không gian giới chỉ để thu nạp vật phẩm các loại.
(Ai có học hoặc nghiên cứu cổ văn thì đều biết là ngày xưa người ta viết không có chấm phẩy gì hết, khi đọc phải tự ngắt câu để hiểu, mà cái món này thì siêu khó)
Đúng bởi dựa vào sự thần kỳ của Kỳ Thư Thiên Địa, hắn ta từ một học trò nhà nghèo nhanh chóng trở thành một tài tử Tiền thánh, tiền đồ vô lượng, thiên phú đọc sách gần với Khổng Thánh, được đông đảo tiền bối ký thác kỳ vọng.
Lúc đầu cả một đời cứ như vậy xuôi gió xuôi nước tiếp tục, kết quả không nghĩ tới Văn Đạo đại lục liên thông với một thế giới thần kỳ của tu luyện giả, bên kia vô số cường giả, tất cả đều chen chúc mà đến tìm kiếm cơ duyên.
Hơn nữa thế giới của đối phương còn có Chí Tôn có thể so với thánh nhân, điều này khiến Thánh Viện không thể không thỏa hiệp tổ chức văn hội.
Hắn ta kích động, nghe nói thế giới bên kia liên thông vạn giới, có rất nhiều thiên kiêu đến từ thế giới khác, vậy hắn ta có thể trở lại thế giới cũ hay không, trở lại thế giới cũ đi gặp lại phụ mẫu đã già yếu của mình một lần?
Xuyên qua mang cho hắn ta cơ duyên, cũng mang cho hắn ta tiếc nuối, phụ mẫu chính là tiếc nuối của hắn.
Cho nên, sau khi bế quan đi ra ngoài, hắn ta và thê tử lập tức chạy tới, hi vọng có thể đạt được một tin tức tốt.
"Phương Vân, để ta giới thiệu cho ngươi một người." Ngọc Hư Tử cười híp mắt nói: "Người thanh niên tướng mạo đường đường trước mắt này là Lâm Bắc Phàm lão sư tới từ dị thế, không chỉ có tài cán lại còn rất có năng lực, các ngươi có thể thân cận một chút."
"Lâm lão sư, cửu ngưỡng đại danh!" Phương Vân lập tức chắp tay, tôn kính nói.
"Lâm lão sư hữu lễ!" Dương Ngọc Hoàn khom mình hành lễ.
"Chào hai vị, không cần đa lễ!" Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu.
Thái độ của hai người này quá thân mật, khiêm tốn hơn so với các thiên kiêu khác nhiều, Lâm Bắc Phàm tràn đầy hảo cảm đối với bọn hắn.
Mấy người hàn huyên vài câu, Phương Vân liền cáo từ. Bởi vì hiện tại hắn ta đại biểu cho lập trường của người đọc sách, trường hợp công chúng không nên đi lại quá gần với Lâm Bắc Phàm, sẽ chọc phải quá nhiều thị phi.
Nhưng lại chân thành hi vọng có thể ngày khác đến nhà bái phỏng, hỏi thăm một chút liên quan tới sự tình của thế giới linh khí khôi phục.
Lâm Bắc Phàm đáp ứng liên tục, với hắn mà nói không tính là gì.
"Tướng công, ta cảm giác ngươi có tâm sự?" Dương Ngọc Hoàn quan tâm hỏi.
"Quả thật có chút tâm sự, chỉ là cũng không phải gì lớn, Ngọc Hoàn tỷ không cần lo lắng." Tay Phương Vân cầm lấy tay Dương Ngọc Hoàn, ôn nhu nói.
"Ừm." Dương Ngọc Hoàn nhẹ gật đầu, nói: "Vợ chồng vốn là một thể, nếu như tướng công có nan ngôn chi ẩn gì có thể nói với thiếp thân, thiếp thân có thể bài ưu giải nạn cho ngươi."
"Cảm ơn Ngọc Hoàn tỷ, đến thời điểm ta sẽ nói cho ngươi biết."
Một bên khác, Lâm Bắc Phàm cáo biệt Ngọc Hư Tử, tìm được An Khả Hân và gấu trúc đang ăn uống thả cửa.
Ăn uống thả cửa chủ yếu là gấu trúc, An Khả Hân chỉ lướt qua liền thôi.
An Khả Hân cười nói: "Trò chuyện với Phương Thánh thế nào?"
"Phương Thánh?" Tâm tư của Lâm Bắc Phàm xoay chuyển rất nhanh: "Ngươi xưng hô hắn là Thánh, ý là tương lai hắn ta sẽ trở thành Thánh Nhân?"
"Đúng vậy, người kia đọc sách rất có thiên phú, vô cùng có tài học, tương lai sẽ trở thành Thánh Nhân thứ hai của Văn Đạo đại lục. Hơn nữa hắn ta làm người cũng không tệ, là một bằng hữu đáng giá kết giao." An Khả Hân nhắc nhở.
"Hết thảy xem duyên phận." Lâm Bắc Phàm nhìn có vẻ nhàn nhạt.
Hắn kết giao bằng hữu xưa nay không nhìn xem đối phương có mạnh hay không mạnh, bởi vì đều không mạnh bằng hắn. Hơn nữa hắn hố người cũng mặc kệ đối phương có phải là bằng hữu của hắn hay không, chỉ cần có cơ hội liền cho lọt hố, cũng coi là một chút niềm vui thú trong sinh hoạt bình thường của hắn.
Không bao lâu, một cái nữ tử thanh lệ toàn thân áo trắng chậm rãi đi ra.
Không ít người đọc sách kinh hô.
"Tuyết tài nữ xuất hiện rồi!"
"Thật sự là da trắng nõn nà, hoa nhường nguyệt thẹn! Mấu chốt là khí chất trên người mới làm cho người ta mê say!"
"Tuyết tài nữ mặc dù sinh ra ở Hoàng gia, lại đối xử với mọi người hiền lành thân thiết!"
"Tuyết tài nữ không chỉ là thiên hạ đệ nhất tài nữ, còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nếu như có thể nắm tay người cùng người đầu bạc thì tốt biết bao nhiêu?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có Thánh tiền tứ tài mới xứng thôi!"
"Phương Vân đã thành gia, cũng chỉ có Mộ Dung Thanh Phong và u Dương Vũ có cơ hội!"
...
Trong lúc nhất thời, Tuyết Khinh Mi thành chúng tinh phủng nguyệt.
Ánh mắt hai vị tài tử khác như lửa nóng, ngay cả Phương Vân đã kết hôn cũng nhìn thêm vài lần.
"Tướng công, nếu như ngươi thích Khinh Mi, thiếp thân có thể giúp ngươi đi làm mối!" Dương Ngọc Hoàn nói.
"Ta có ngươi là đủ rồi!" Phương Vân ôn nhu nắm lấy tay Dương Ngọc Hoàn, nói: "Nàng ấy đẹp hơn nữa, so ra cũng đẹp kém Ngọc Hoàn tỷ của ta!"
"Ba hoa!" Dương Ngọc Hoàn oán trách.
Đúng lúc này, một cái thanh âm buồn cười truyền tới.
"Thật sự là ếch ngồi đáy giếng, ít gặp nên bảo lạ!"
Đại văn hào Sở Vân Phi cười lạnh: "Ta thừa nhận Tuyết Khinh Mi xác thực đẹp mắt, nhưng vẫn nghĩ rằng không được coi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chân chính chỉ có Khuynh Thành nhà ta mới xứng với được!"