Nhóm dịch: Vô Tà Team
Nhìn xem hai người ngọt ngào, Tuyết Khinh Mi có chút hâm mộ.
Nàng bình sinh có hai tâm nguyện lớn, một là thực hiện khát vọng của mình, mà thứ hai là tìm được một vị lang quân như ý nắm tay cả đời.
Thế nhưng sinh ra ở Hoàng gia, hai tâm nguyện này đều vô cùng xa xỉ.
Tuyết Khinh Mi hít sâu một hơi, quyết định nói: "Được, ta giúp các ngươi."
Không bao lâu, trên trời xuất hiện ba đạo thánh quang, ba vị Á Thánh của Thánh Viện: Diễn Thánh Công, Ngọc Tử, Minh Tâm Tử chậm rãi giáng xuống từ trên trời.
"Bái kiến ba vị hiền sư!" Tất cả người đọc sách toàn bộ đứng lên, cung kính cúi đầu.
Làm ba vị Á Thánh còn sót lại của Thánh Viện, địa vị tôn sùng vô cùng, được người đọc sách trong thiên hạ xem như văn đạo hiền sư.
"Không cần đa lễ!" Làm đại biểu của Thánh Viện, Diễn Thánh Công mở miệng nói.
"Cảm ơn Diễn Thánh Công!" Người đọc sách lại bái.
Diễn Thánh Công mặt mày hớn hở nhìn về phía trận doanh của tu luyện giả, hòa ái dễ gần mà nói: "Khổng Thánh nói: Có bằng hữu từ phương xa tới há chẳng vui lắm sao? Hôm nay có thể nhìn thấy nhiều vị bằng hữu tới từ dị giới như vậy, hết sức vinh hạnh! Có chỗ chiêu đãi không chu đáo xin hãy tha lỗi!"
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, những người tu luyện liên tục khoát tay.
"Chắc hẳn mọi người đã đợi đến nỗi không kiên nhẫn được nữavăn hội của chúng ta chính thức bắt đầu!" Diễn Thánh Công nhìn về phía Ngọc Tử.
Ngọc Tử nhẹ gật đầu, tiến về phía trước một bước, cất cao giọng nói: "Chúng ta sẽ đưa ra 10 đề bài, mời các vị ở trong thời gian quy định làm bài thi. Mỗi một đề lấy ba người đứng đầu, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn cùng Thám Hoa, Trạng Nguyên được 3 điểm, Bảng Nhãn 2 điểm, Thám Hoa 1 điểm. Sau khi kết thúc 10 đề bài, tổng điểm xếp hạng trước 20 lấy được tư cách tiến vào thư sơn văn hải."
Mọi người nghe xong, trong lòng căng thẳng.
Chỉ có 10 đề bài, mỗi một đề chỉ có ba hạng đầu có thể được phân, sư nhiều cháo ít, cạnh tranh nhất định cực kì kịch liệt.
Diễn Thánh Công hỏi: "Minh Tâm Tử, ngươi còn có cái gì muốn bổ sung?"
Minh Tâm Tử cười nói: "Đây là lần thứ nhất tài tử của hai thế giới cùng nhau tụ tập dưới một mái nhà, lấy văn kết bạn, tương lai nhất định truyền thành giai thoại. Vì để cho các vị thiên kiêu tài tử thi triển hết sở học, cho nên ta cho rằng, thể loại không cần phải hạn chế, thi từ ca phú văn chương đều có thể, chỉ cần đánh trúng ý của đề, mọi người nói thoải mái, thỏa thích phát huy."
Hai vị Á Thánh nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.
Trong lòng mọi người buông lỏng, không hạn chế thể loại là tốt nhất, như vậy phát huy lớn hơn.
"Đề thứ nhất hãy để ta đến trước ra đi." Minh Tâm Tử nghĩ nghĩ, nói: "Nếu bây giờ đã ở dưới chân Thánh Sơn, chúng ta hãy lấy 'Thánh Sơn' làm đề, thời gian là một nén nhang. Vị tài tử nào trong lòng có thơ có thể nói ra, chúng ta rửa tai lắng nghe."
Đề bài vừa ra, mọi người lập tức cau mày, rơi vào trong trầm tư.
Bên cạnh, Ngọc Hư Tử đốt lên một nén nhang, bắt đầu tính theo thời gian.
"Phương huynh, từ trước đến nay không phải tài sáng tạo của ngươi như suối tuôn, bảy bước liền thành thơ sao? Hiện tại thiên kiêu tài tử hai giới hội tụ, còn có ba vị Á Thánh hiền sư ở đây, làm sao không đứng ra trước độc lĩnh phong tao?" u Dương Vũ quái thanh quái khí nói.
"Đúng vậy nha Phương huynh, ngươi quá hạ mình rồi, tên tuổi thi cuồng có chút hữu danh vô thực!" Mộ Dung Thanh Phong ngoài cười trong lại không cười nói.
"Trong lòng ta tự có tính toán, không nhọc hai vị hao tâm tổn trí, các ngươi vẫn là quản tốt chính các ngươi trước đi. Miễn cho danh ngạch cuối cùng cũng không vớt được, mất hết mặt mũi thế gia của các ngươi!" Phương Vân cười lạnh.
Bọn hắn một người là hàn môn, hai người là xuất thân thế gia, giai cấp ra đời khác biệt, bởi vì tranh giành lợi ích, đều không quen nhìn đối phương, ít nhiều có chút ân oán. Cho nên vừa thấy mặt liền không nhịn được đối chọi gay gắt, nói móc đối phương.
Trước kia bởi vì trẻ tuổi nóng tính, động một chút lại làm thơ, để lại tên tuổi "thi cuồng", khiến thế gia bọn hắn mất hết mặt mũi.
Nhưng hiện tại hắn ta trở nên trầm ổn rồi, cũng không vội biểu hiện.
Bởi vì hắn ta tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không thua, trong thân thể có một bảo khố văn học của cả một thời không khác, chỉ là viết thi từ, trong lòng của hắn ta đã có mấy chục chương, chí ít đều là cấp bậc trấn quốc.
Tỉ như nói đến Thánh Sơn, đầu tiên hắn ta nghĩ đến một bài thơ của thi thánh Đỗ Phủ tên là "Vọng nhạc", miêu tả phát huy sự hùng vĩ của Thái Sơn vô cùng tinh tế, chỉ cần sửa đổi một chút dùng cho Thánh Sơn cực kì phù hợp, vừa ném ra cam đoan có thể trấn áp toàn trường.
Cho nên trong lòng của hắn ta tuyệt không hoảng, ngược lại kỳ vọng đám kia có thể có chỗ biểu hiện, sau đó lấy tư thế bá đạo nghiền ép bọn hắn.
Về phần trận doanh của tu luyện giả, hắn ta chưa từng xem như đối thủ.
Đúng lúc này, có một người giơ tay.
"Ta đã làm ra một bài thơ, trước tiên có thể đọc sao?"
Ba vị Á Thánh không nghĩ tới, người thứ nhất giơ tay đáp đề lại là tu luyện giả.
Minh Tâm Tử vẻ mặt ôn hòa nói: "Tất nhiên có thể, mời!"
Trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên đè nén nội tâm kích động đứng dậy, nói: "Vậy ta đọc, mời các vị đánh giá."
Sau đó, Vương Hạo Thiên cao giọng đọc diễn cảm:
Núi Thánh Sơn như thế nào? Màu xanh kéo dài liên miên.
Tạo hóa hun đúc nét đẹp, âm dương chia sớm tối.
Lưng chừng núi sinh ra từng đợt mây khói, mắt chăm chú nhìn đàn chim về tổ.
Được dịp lên đỉnh chót vót, tầm mắt nhìn trọn những ngọn núi thấp.
Thánh sơn phu như hà? Miên diên thanh vị liễu.
Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.
Đãng hung sinh tằng vân, tuyệt tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu
...
Đọc xong thi từ, Thánh Sơn sáng rỡ, hạ xuống một đạo thánh quang to lớn, tiến vào trong thân thể trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên, Vương Hạo Thiên cảm giác toàn thân thoải mái phiêu phiêu dục tiên, hạt giống tài khí trong cơ thể nhanh chóng nảy mầm lớn mạnh.
Cùng lúc đó, thi từ hóa thành văn tự chiếu rọi vào bên trong hư không, chiếu sáng toàn bộ Văn Đạo đại lục.
Trên trời có thêm anh linh của mấy vị Á Thánh giống như đang thưởng thức thơ.
Tất cả người đọc sách đều kinh hô.
"Đây là thơ cảnh giới kinh thánh, hơn nữa còn kinh động đến Á Thánh!"
"Thi từ thật là đẹp, nhất là một câu cuối cùng, đại khí bàng bạc, nói rõ sự hùng vĩ của Thánh Sơn!"
"Chỉ sợ là thơ một vị thánh hiền nào đó làm ra!"
"Thánh hiền bình thường cũng không làm được... Ta cảm giác có thể là Phương Vân!"
"Không cần nghĩ, khẳng định là thi cuồng Phương Vân làm, chỉ có tài thơ của hắn có thể kinh động thánh hiền!"
"Không hổ là quan trạng nguyên có tài học nhất từ ngàn năm đến nay!"
...
Bên trong Trạng Nguyên Lâu, Phương Vân bị hoài nghi là tác giả nhìn lên thơ trên trời, ngẩn ngơ trong gió.
Bài thơ này không phải chính là "Vọng nhạc" của Đỗ Phủ hắn ta chuẩn bị lấy ra trấn áp toàn trường sao?
Mặc dù câu thứ nhất sửa lại một chút từ ngữ, nhưng đằng sau hoàn toàn giống nhau như đúc.
Sao lại bị người khác dùng trước?
Phương Vân có chút ngốc, chẳng lẽ hắn cũng là người xuyên việt?
Đến từ cùng một thế giới với hắn ta?
Còn có đám người đại văn hào Sở Vân Phi, người sở hữu Hệ thống Ngụy Nương Diệp Khuynh Thành, Hỏa Dương mang theo một hành tinh, nghịch thiên Tiểu Manh Oa Hàn Tiểu Manh, Tiêu Viêm, Diệp Phàm, xẹt xẹt xẹt nhìn về phía Vương Hạo Thiên.
Hơi nheo mắt lại, chẳng lẽ hắn ta cũng là người xuyên việt, đến từ thế giới của bọn họ?
Lúc này, bị hoài nghi là người xuyên việt, Vương Hạo Thiên đang tiếp thụ sự tán thưởng của ba vị Á Thánh.
"Thơ hay! Thơ hay giống như rượu ngon, càng phẩm càng thơm, càng phẩm càng có hương vị! Ngắn ngủi vài câu thơ, thể hiện tất cả sự vĩ ngạn và thần kỳ của Thánh Sơn!" Ngọc Tử phù chưởng cười to.
"Nhất là một câu cuối cùng kia "Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu", thực sự khiến cho ta kích động trong lòng, mừng rỡ vô cùng! Thánh Sơn, tuyệt đối là đứng đầu vạn sơn, hoàn toàn xứng đáng!" Minh Tâm Tử vô cùng vui vẻ nói.
"Thơ kinh thánh, hoàn toàn xứng đáng!" Diễn Thánh Công gật đầu, ánh mắt nhìn Vương Hạo Thiên có thêm mấy phần thiện ý: "Không ngờ rằng bên trong tu luyện giả, lại có bậc đại tài như thế! Nếu có tâm, có thể ở Thánh Viện bồi dưỡng một đoạn thời gian."
"Đâu có đâu có, ta tài học nông cạn, còn cần học tập!" Trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên khiêm tốn nói, kỳ thật trong lòng đã thoải mái tưng bừng.
Cái kiểu khoe khoang văn học này hóa ra còn thoải mái hơn chơi game!