Nhóm dịch: Vô Tà Team
Đúng lúc này, Thẩm Đông có được năng lực phục chế đứng dậy, nói: "Ta cũng có một câu thơ, mời các vị đánh giá!"
"Ngươi cũng có thơ?" Minh Tâm Tử kinh ngạc nói, người này nhìn qua thì không giống như người có tài.
"Đương nhiên, mời nghe ta tỉ mỉ ngâm ra!" Thẩm Đông ngẩng đầu ưỡn ngực, cao giọng ngâm nói:
Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
(Nhìn ngang thành dãy, nhìn nghiêng thành ngọn
Cao thấp xa gần có sự khác biệt
Không biết hình dáng thật sự của Thánh Sơn
Chỉ vì thân ở giữa núi non này)
...
Đọc xong thi từ, thánh quang nứt ra, có một đạo thánh quang to lớn từ trên Thánh Sơn chậm rãi tiến vào trong thân thể Thẩm Đông.
Cùng lúc đó, thi từ lại một lần nữa hóa thành văn tự chiếu rọi vào hư không, còn xuất hiện anh linh của mấy vị Bán Thánh.
Toàn bộ Văn Đạo đại lục lại một lần nữa bị kinh động.
"Lại là một bài thơ cảnh giới kinh thánh!"
"Mặc dù so ra kém bài thơ trước đó, nhưng một bài này tinh tế thưởng thức lại thấy được đặc sắc!"
"Khó trách kinh động đến Bán Thánh!"
"Có tiêu chuẩn như thế, trong thiên hạ sợ rằng chỉ có Phương thi cuồng!"
"Chẳng lẽ thi cuồng Phương Vân lại tức giận rồi?"
...
Phương Vân có được Kỳ Thư Thiên Địa lại một lần nữa ngẩn người.
Đây không phải là "Đề Tây Lâm bích" của Tô Thức sao?
Khá lắm, lần này chỉ đổi một chữ!
Chẳng lẽ, hắn ta cũng là người xuyên việt đến từ thế giới của mình?
Lại có tận hai người xuyên việt?
Còn có đám người đại văn hào Sở Vân Phi, người sở hữu Hệ thống Ngụy Nương Diệp Khuynh Thành, Hỏa Dương mang theo một tinh cầu, nghịch thiên Tiểu Manh Oa Hàn Tiểu Manh, Tiêu Viêm, Diệp Phàm lại một lần nữa xoát xoát xoát nhìn về phía Thẩm Đông, ánh mắt cực kì nghiền ngẫm.
Chẳng lẽ, hắn ta giống như Vương Hạo Thiên, cũng là người xuyên việt?
Ba vị Á Thánh lập tức triển khai lời bình.
Minh Tâm Tử nói: "Mặc dù chỉ là thất ngôn tuyệt cú, nhưng lại nói ra được tất cả đặc điểm chủ yếu của Thánh Sơn, nghe trầm bồng du dương tràn ngập thi vận, mặc dù khí thế hơi thua, nhưng chỉ kém hơn một chút so với bài thơ trước đó."
Ngọc Tử nói: "Đã không tệ, tuổi còn nhỏ ngươi đã có thể làm ra thơ như thế này, không thể yêu cầu quá cao. Ta tương đối thưởng thức chính là một câu cuối cùng, 'Bất thức Thánh Sơn chân diện mục; Chỉ duyên thân tại thử trung sơn', từ một phía mà chỉ ra được sự vĩ đại của Thánh Sơn, đọc lên giống như vén sương rẽ mây nhìn thấy trời xanh!"
Diễn Thánh Công gật đầu: "Thơ không tệ, tài hoa kinh người!"
"Cảm tạ ba vị Á Thánh khẳng định, đây cũng là ta tắm rửa ở phía dưới thánh quang mới nghĩ ra được, cho ta thêm một cơ hội nữa chỉ sợ cũng không làm được thì từ tốt như vậy." Thẩm Đông vô cùng khiêm tốn nói.
Lúc này, nội tâm Thẩm Đông và trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên đều sướng muốn chết.
Lúc trước lựa chọn phục chế học thức của văn hào Sở Vân Phi quả nhiên không sai, lấy ra từ bên trong tri thức của hắn ta một bài thơ chưa bao giờ nghe nói qua, hơi sửa lại, lập tức liền biến thành thơ văn cấp kinh thánh.
Thẩm Đông len lén nhìn thoáng qua Sở Vân Phi, phát hiện ánh mắt có chút nghiền ngẫm, giống như sự việc đã bại lộ rồi.
Cúi đầu, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng, hi vọng hắn ta đừng tới tìm phiền phức.
"Ta cũng có một câu thơ, mời các vị đánh giá!" Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.
Thuận thanh âm nhìn sang, mọi người phát hiện lại là An Khả Hân.
Chỉ thấy nàng xuất chúng đứng giữa đám người, sắc mặt mười phần trầm ổn, thì thầm:
Chích hữu thiên tại thượng
Canh vô sơn dữ tề.
Cử đầu hồng nhật cận
Hồi thủ bạch vân đê.
(Leo lên núi thì chỉ có trời cao
Không ngọn núi nào có thể so được
Khi ngẩng đầu nhìn mặt trời như ở trước mặt
Khi nhìn lại thì mây trắng thấp hơn mình.)
...
Thơ từ kết thúc, lại một lần nữa thánh quang đại phóng, tài khí phóng lên tận trời, thi từ chiếu rọi hư không, lại xuất hiện anh linh của mấy vị Bán Thánh.
Tình huống này quá quen thuộc, vừa rồi đã phát ra hai lần, toàn bộ thế giới người đọc sách đều ngẩn ra.
Hoặc là đều hù dọa rồi.
"Lại là một bài thơ cấp bậc kinh thánh?"
"Liên tục ba đầu thơ, không đến thời gian một chén trà, hôm nay đến cùng là ngày gì?"
"Ngươi quên ư, văn hội của Thánh Viện!"
"Khẳng định lại là Phương thi cuồng, thơ từ của hắn ta mới có thể liên tục kinh động thánh linh!"
"Hôm nay hắn ta thật ngông cuồng, liên tục ba bài thơ kinh thánh!"
"Nhìn mà than thở!"
Lúc này, Phương Vân liên tục bị hiểu lầm ba lần lại một lần nữa đờ đẫn.
Bài thơ này không phải chính là « Vịnh Hoa Sơn » của Khấu Chuẩn sao?
Lần này là rập khuôn một chữ không đổi, chẳng lẽ nữ tử kia cũng là người xuyên việt?
Sao lại có nhiều người xuyên việt như vậy?
"Tướng công, ngươi thế nào?" Dương Ngọc Hoàn quan tâm hỏi.
Phương Vân lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Không có gì, chỉ cảm thấy thơ trước đó thực sự quá hay, nhất thời không kìm lòng được lâm vào trầm tư."
"Ta tin tưởng thơ của tướng công nhất định tốt hơn so với bọn họ!" Dương Ngọc Hoàn tự tin nói.
"Thật sao?" Phương Vân cười có vẻ rất xấu hổ.
Mọi người đều mở bản hack giống nhau, ai có thể tốt hơn so với ai chứ?
Còn có đám đại văn hào Sở Vân Phi, người sở hữu Hệ thống Ngụy Nương Diệp Khuynh Thành, Hỏa Dương mang theo một tinh cầu, nghịch thiên Tiểu Manh Oa Hàn Tiểu Manh, Tiêu Viêm, Diệp Phàm lại một lần nữa xoát xoát xoát nhìn qua.
Nhưng ánh mắt không phải nghiền ngẫm, mà là kinh nghi bất định.
Chẳng lẽ lại là một người xuyên việt?
An Khả Hân là người sinh trưởng ở địa phương này đó, chẳng lẽ bị hồn người khác xuyên vào?
Ba vị Á Thánh lại đang khen ngợi.
Minh Tâm Tử: "Trong cả bài thơ chưa từng xuất hiện hai chữ Thánh Sơn, nhưng mà không chỗ nào là không biểu hiện sự to lớn vĩ đại của Thánh Sơn, chỉ cần đọc bài thơ này đều biết đang khen Thánh Sơn, thật sự là kì diệu."
Ngọc Tử: "Không sai, bài thơ này mặc dù đơn giản, nhưng bên trong đơn giản lại có bất phàm."
Diễn Thánh Công: "Tài học của ngươi không kém hơn Tuyết Khinh Mi."
Nghe ba vị Á Thánh ca ngợi, trong lòng trùng sinh giả An Khả Hân hoảng vô cùng.
Bởi vì ở kiếp trước, ba vị Á Thánh ngay từ đầu cũng đưa ra đề bài này, ngoài dự liệu chính là các vị thiên kiêu ở thế giới linh khí khôi phục nhao nhao thể hiện ra tài học, đè hết tất cả người đọc sách xuống.
Mà nàng làm một người đứng xem, cũng nhớ kỹ mấy bài thơ đạt được vị trí đứng đầu này.
Mắt thấy hai bài ưu tú nhất trong đó đã xuất hiện, nàng lập tức không kịp chờ đợi giành lại bài thứ ba, quả nhiên được rồi.
Bởi vì da mặt của nàng không dày như đám người xuyên qua cho nên hiện tại cảm thấy rất chột dạ, lặng lẽ lui xuống.
Lâm Bắc Phàm sùng bái nói: "Lão bà, ngươi thật là lợi hại! Không nghĩ tới ngươi có tài học như vậy!"
"Thế ư, sao ta lại không cảm thấy thế?" Được người trong lòng mình sùng bái, An Khả Hân vừa chột dạ lại kiêu ngạo.
"Tài học của Khả Hân tỷ thật sự là xuất chúng, ngắn ngủi vài câu thể hiện tất cả sự to lớn vĩ đại của Thánh Sơn, tài hoa hết sức kinh người. Nếu như sinh ra ở nơi này, chỉ sợ đã trở thành Tiền thánh ngũ tài." Tuyết Khinh Mi cúi đầu: "Nói ra thật xấu hổ, bằng vào tài học của Khả Hân tỷ, khả năng ta không giúp được ngươi cái gì."
An Khả Hân lập tức nói: "Đừng nói như vậy, vừa rồi chỉ là ta linh cơ khẽ động nghĩ đến mà thôi, đây chỉ là vận khí tốt thôi. Tiếp theo khả năng ta còn phải dựa vào ngươi nữa."
An Khả Hân biết rõ năng lực của mình, nếu như đụng tới đề bài khi trước còn tốt, nếu như là đề mới nàng nhất định sẽ quỳ.
Vào lúc này, có một tài nữ giúp đỡ là cực kì cần thiết.