Nhóm dịch: Vô Tà Team
Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh, cũng chỉ có rải rác mấy người đi lên làm thơ, nhưng trình độ tạm được. Có lẽ là có người nghĩ ra rồi, nhưng mà ở trước mặt ba bài thơ cấp bậc kinh thánh đều không có ý muốn bị bêu xấu.
Thế là, trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên, Thẩm Đông có được năng lực phục chế và trùng sinh giả An Khả Hân phân biệt xếp mấy hạng đầu Trạng Nguyên, Bảng Nhãn cùng Thám Hoa, được ba điểm, hai điểm và một điểm.
Trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên đắc chí.
Hết thảy có 10 đạo đề, mỗi đạo đề chỉ cho kiếm 6 điểm, có 20 danh ngạch trúng tuyển, bình quân mỗi người 3 điểm. Dựa vào ưu thế ba điểm này tiến vào hạng trước 20 là ổn.
Thẩm Đông có được năng lực phục chế mặc dù cũng tương đối đắc ý, nhưng trước mắt mới hai điểm, vẫn có một ít lo lắng, hắn ta nhất định phải trả lời một đề nữa mới có thể ổn định tiến vào trước 20.
Trùng sinh giả An Khả Hân cũng có ý nghĩ như thế.
Nhưng trong lòng của nàng lại không có sự yên tâm, không biết mấy đề tiếp sau vẫn sẽ đụng tới đề bài quen thuộc hay không. Hơn nữa nàng không chỉ muốn mình lấy được danh ngạch, còn muốn giúp người yêu của mình lấy được danh ngạch, áp lực còn lớn hơn.
Ván thứ nhất, có thể nói là tu luyện giả chiến thắng toàn diện.
Ai cũng không ngờ rằng sẽ là kết quả như vậy, tu luyện giả không thích đọc sách nhất mà lại đánh bại được người đọc sách đọc đủ thứ thi thư, thật sự giống như một bàn tay liên tiếp đánh lên mặt người đọc sách, khiến bên phe người đọc sách cảm giác áp lực rất lớn.
Bọn hắn quyết định tiếp theo nhất định phải lấy lại được mặt mũi.
Ngọc Tử mỉm cười đứng dậy, nói: "Ba bài thở cảnh giới thánh kinh vừa rồi làm cho bọn ta mở rộng tầm mắt. Tiếp theo để ta ra đề bài, chúng ta nơi này hội tụ nhiều thiên kiêu tài tử, người phong lưu như thế, vậy chúng ta sẽ lấy 'thiên kiêu' làm đề bài đi, chờ mong các vị lại lấy ra thơ từ văn chương cấp bậc kinh thánh."
"Ta tới trước!" Một đứa nhỏ đột ngột nhô ra.
Mọi người nhìn sang, hóa ra là nghịch thiên Tiểu Manh Oa Hàn Tiểu Manh.
Chỉ thấy nó ta bước nhanh chạy ra, rất ra dáng ra hình mà hành lễ, nói: "Ta có một câu thơ, mời các vị đánh giá!"
"Ngươi nhỏ như vậy, thế mà biết làm thơ?" Con mắt ba vị Á Thánh sắp lồi ra rồi.
"Đó là đương nhiên!" Tiểu Manh Oa ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự tin.
Có người xem thường, nhao nhao giễu cợt.
"Nhóc con đừng đùa nữa, về nhà chơi bùn đi!"
"Nơi này không phải chỗ ngươi tìm thú vui!"
"Chờ ngươi có công danh trên người lại đến đi!"
...
Tiểu Manh Oa khó chịu, lớn tiếng lên án mạnh mẽ: "Các ngươi đều là ếch ngồi đáy giếng, mắt chó coi thường người khác! Có biết là người không thể chỉ nhìn mặt, nước biển không thể đo bằng đấu hay không, các ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như thế, đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu, uổng là người đọc sách!"
Rất nhiều người đọc sách người bị mắng, mặt đỏ tới mang tai.
Ba vị Á Thánh thấy đứa nhỏ này nói chuyện có lí có lẽ, trật tự rõ ràng, lập tức tin tưởng mấy phần.
Ngọc Tử hòa ái cười nói: "Hài tử, đọc thơ của ngươi ra đi, để mọi người cùng nhau thưởng thức."
"Được, xin nghe ta ngâm thơ!" Tiểu Manh Oa nổi lên cảm xúc, sau đó cao giọng ngâm nói:
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối
Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi
Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung
Bất thắng nhân sinh nhất trường túy
Đề kiếm khoa kỵ huy quỷ vũ
Bạch cốt như sơn điểu kinh phi
Trần sự như triều nhân như thủy
Chích thán giang hồ kỷ nhân hồi.
(Bài thơ này khó dịch nghĩa quá. Đây là em đi tra nghĩa trên baidu: Khi ta còn trẻ, ta nghĩ rằng chỉ có ta trên thế giới này, hoàng đồ bá nghiệp nằm trong lòng bàn tay ta, dễ dàng như thể chỉ trong lúc nói cười mà lật tay thành mây, úp tay tay thành mưa. Nhưng khi ta tỉnh mộng, ta nhận ra tất cả những điều này dường như chẳng liên quan gì đến mình. Ta có được rồi lại mất đi; thứ ta nhận được không phải là thứ ta thực sự muốn, mà thứ ta mất đi lại là cái tốt đẹp nhất của mình. Cuối cùng chẳng có gì trong tay, nhân sinh chỉ là một cơn say)
...
Đọc xong thi từ, thánh quang đại tác, tài khí phóng lên tận trời, thi từ chiếu rọi hư không, bao trùm toàn thế giới. Trên trời xuất hiện anh linh mấy vị Á Thánh thưởng thức đại tác...
Loại tình huống này quá quen thuộc, vừa rồi đã xảy ra ba lượt, người đọc sách khắp thiên hạ lại một lần nữa ngẩn ra.
Không chỉ có người đọc sách khắp thiên hạ ngẩn ra, những người đọc sách ở Trạng Nguyên Lâu cửa thánh hiền cũng ngẩn ra.
"Một đứa bé nho nhỏ, thế mà viết ra thi từ kinh thánh!"
"Hơn nữa còn kinh động đến anh linh của Á Thánh!"
"Con mẹ nó chứ! Hiện tại trẻ con đều yêu nghiệt như thế sao?"
"Còn yêu nghiệt hơn so với thi cuồng!"
"Ta đọc sách mấy chục năm cũng không viết ra được một thiên văn chương truyền thiên hạ, so ra kém một đứa bé nho nhỏ, ta cảm giác đời này sống cho chó gặm rồi, thẹn với danh xưng người đọc sách!"
...
Nghĩ đến vừa rồi thế mà chế giễu một vị kinh thế chi tài, đám người đọc sách cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Phương Vân lại một lần nữa ngơ ngác, các vị nhân sĩ xuyên việt cũng ngơ ngác.
Đứa bé này thế mà cũng là người xuyên việt?
Nhỏ như vậy đã xuyên việt, thật là khiêu chiến thế giới quan của bọn họ đó!
Ba vị Á Thánh lại một lần nữa tán thưởng.
Ngọc Tử phù chưởng cười to: "Bài thơ này diệu! Khúc dạo đầu to lớn hùng vĩ, biểu đạt chí khí tận trời của thiếu niên thiên kiêu, thái độ hào khí ngất trời, câu thứ hai trải qua giang hồ lịch luyện, cảm thán nhân sinh khổ đoản. Câu thứ ba thứ tư, đã là người đã trung niên, cảm thán sự chênh lệch của lý tưởng và hiện thực. Câu thứ năm thứ sáu nói ra những gian khổ của con đường giang hồ. Hai câu cuối cùng đến tuổi già, trải qua đủ kiểu nhân sinh, vô luận đã từng huy hoàng hay khổ sở bao nhiêu đều đổi lấy một tiếng cười, tràn đầy rộng rãi. Cấp độ vô cùng rõ ràng, tiến hành theo chất lượng, êm tai mà nói hết được một đời của thiên kiêu! Thiên kiêu là như thế đó, nhân sinh lại là như vậy đó!"
Minh Tâm Tử cũng cười nói: "Đúng là một chương tác phẩm xuất sắc khó có được, chắc chắn lưu truyền thiên cổ, nên uống cạn một chén lớn!"
Diễn Thánh Công gật đầu: "Tài hoa của con người, diệu hơn cả trăng sao nhật nguyệt!"
Tiểu Manh Oa đắc ý kiêu ngạo, dù là nói không dám, trong lòng lại thoải mái lâng lâng.
Hóa ra làm kẻ chép văn thoải mái như thế!
Không chỉ có thể lấy điểm kỹ năng, còn có thể trang bức!
Chờ chút nữa ta còn phải làm lại mấy lần!
Đúng lúc này, Diễn Thánh Công nghi ngờ: "Văn là văn đẹp, thơ là thơ hay, thế nhưng ngươi tuổi còn trẻ, chưa từng trải qua thiếu niên, trung niên và tuổi già, làm sao có tư tưởng cảm ngộ sâu sắc như vậy?"
Tiểu Manh Oa ngẩn người: Cái này..."
Vừa rồi thời điểm nó muốn trang bức, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng toát ra bài thơ này lập tức liền dùng, kết quả hiện tại lộ ra chân tướng, nên làm cái gì đây?
Tiểu Manh Oa vô cùng sốt ruột, trong lòng hối tiếc không thôi, trang bức lần này quá mức rồi, giải thích thế nào đây?
Người xuyên việt xung quanh vụng trộm cười lạnh, xem ngươi che giấu kiểu gì.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng dậy: "Còn phải hỏi, đương nhiên là tự mình trải qua."
"Sao lại nói vậy?" Đám người nhìn sang, ngay cả Tiểu Manh Oa cũng nhìn sang.
Lâm Bắc Phàm giải thích: "Mọi người đừng xem nó tuổi còn nhỏ, kỳ thật qua nhiều năm như vậy nó vẫn nhỏ như thế, tướng mạo chưa bao giờ thay đổi, tâm trí cũng giữ lại như đứa trẻ, khả năng đã bốn mươi năm mươi tuổi, thậm chí bảy tám chục tuổi."
Đám người như có điều suy nghĩ.
Lâm Bắc Phàm không để ý Tiểu Manh Oa phản đối, bóp lấy khuôn mặt nhỏ của nó, tiếp tục nói ra: "Ta hoài nghi Tiểu Manh Oa cũng đã từng là thiên chi kiêu tử, có được tráng chí tận trời phong vân thiên hạ sinh ra ta, về sau không biết trải qua cái gì thân thể nhỏ đi, rốt cuộc không trưởng thành nữa, trải qua đủ loại nhân sinh, tất cả mọi thứ như mây khói ngày trước, cho nên mới có cảm khái sâu như vậy."
Đám người bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra là thế."
"Hóa ra là một người lùn, quá đáng thương."
"Quả nhiên người không thể xem bề ngoài!"
"Có khi còn bởi vì chưa trưởng thành bị nữ nhân bỏ, dù sao người quá nhỏ không thể làm chuyện kia!"
"Hóa ra là bị đội nón xanh, thật sự là một thiên kiêu đáng thương!"
...
Cả đời không trưởng thành, còn bị nữ nhân bỏ, ánh mắt đám người nhìn Tiểu Manh Oa tràn đầy đồng tình.