Nhóm dịch: Vô Tà Team
"Ngươi nói hươu nói vượn, ta không phải!" Mặt của Tiểu Manh Oa mặt bị niết đến nỗi biến dạng, mơ hồ không rõ nói.
"Không phải? Vậy ngươi giải thích bài thơ này như thế nào?" Lâm Bắc Phàm cười lạnh.
Tiểu Manh Oa ngẩn ra, nghĩ kĩ, phát hiện không có lý do khác tốt hơn, chỉ có thể tiếp nhận hiện thực này. Chỉ là vừa nghĩ tới về sau phải gánh lấy cái danh bị cắm sừng, nó cảm thấy rất đau khổ.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "« Ba năm khoa cử năm năm mô phỏng » của ngươi đã làm xong chưa?"
Tiểu Manh Oa bị dọa đến nỗi lập cập lui về phía sau: "Làm sao ngươi biết?"
"Đương nhiên ta biết, bởi vì ta vẫn luôn chú ý ngươi." Lâm Bắc Phàm lấy ra uy nghiêm của người làm thầy: "Tranh thủ thời gian đi làm việc cho ta, không thì ta mang Tiểu Niếp Niếp đi đọc sách, khiến ngươi vĩnh viễn đi thi xếp thứ hai!"
"Đừng mà, ta lập tức làm đây!" Tiểu Manh Oa giật nảy mình, lấy ra « Ba năm khoa cử năm năm mô phỏng » làm ngay tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng khổ cực, cảm giác từ khi gặp được Lâm Bắc Phàm thì chưa từng gặp được chuyện gì tốt cả.
"Còn vị tài tử nào đi lên?" Ngọc Tử hỏi.
Lúc này có một tên tráng hán đứng ra, hào khí vượt mây mà nói: "Chỗ này của ta có một bài thơ, mời các vị giám khảo thưởng thực!"
"Mời!" Ngọc Tử làm một dấu tay ra hiệu mời.
Tráng hán đứng ở giữa đại sảnh, khí thế hùng hồn, thanh âm bao la:
Sinh đương tố nhân kiệt,
Tử diệc vi quỷ hùng.
Chí kim tư Hạng Vũ,
Bất khẳng quá Giang Đông.
(Sống làm người hào kiệt,
Chết cũng làm quỷ hùng.
Đến nay vẫn nhớ Hạng Vũ,
Không chịu qua Giang Đông.)
...
Thơ hoàn thành kinh động đến Bán Thánh, lại là một bài thơ Kinh Thánh cảnh giới.
Phương Vân lại một lần nữa ngây ngốc, tại sao lại toát ra một người xuyên việt nữa vậy, chẳng lẽ nhân khẩu ở thế giới đối diện đều tới giống như vậy sao?
Các vị người xuyên việt cũng ngây ngốc, ánh mắt cực kì cổ quái, chẳng lẽ ngay cả hắn ta cũng là người xuyên việt?
Xem ra không phải đâu!
Hơn nữa hắn ta đọc thơ...
Ngọc Tử khen lớn: "Thơ này rất cuồng, một vị nhân kiệt, một vị quỷ hùng, thể hiện tất cả sự hào hùng cái thế của vị thiên kiêu Hạng Vũ này. Mặc dù ta không biết Hạng Vũ là người thế nào, nhưng hắn ta xác thực có thể làm được cả nhân kiệt và quỷ hùng!"
Minh Tâm Tử nói: "Xác thực rất là khó có được! Bực cuồng nhân này dù cho sinh ở hiện tại cũng là một cái thế thiên kiêu! Nếu có cơ hội, thật sự muốn kết bạn một phen với vị anh hùng cái thế này, uống một chén rượu!"
Diễn Thánh Công nói: "Không biết Hạng Vũ người thế nào, vị tiên sinh này có thể nói kỹ cho chúng ta nghe một chút về những chuyện cũ thú vị của hắn hay không?"
"Bất tài, chính là kẻ hèn này, để chư vị chê cười rồi!" Hạng Vũ hai tay chắp lấy, mặt mày hớn hở nói.
Ba vị Á Thánh: "..."
Nét mặt ba vị Á Thánh mặt đều co quắp lại.
Nét mặt tất cả người đọc sách đều rút lại.
Thế mà đụng phải một tên không cần mặt mũi, làm một bài thơ để khen chính mình, kết quả còn kinh động đến Bán Thánh.
Loại cảm giác này thật là như cứt.
Tam thánh không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Bắc Phàm một mặt lạnh nhạt, các người đọc sách không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, chẳng lẽ người đến từ thế giới linh khí khôi phục đều mặt dày như vậy sao?
Phương Vân càng thêm ngây ngốc.
Hạng Vũ đọc Hạ nhật tuyệt cú của Lý Thanh Chiếu, đây là diễn biến kiểu giời ơi gì?
Minh Tâm Tử lắc đầu: "Không đúng, bài thơ này cảm giác hẳn là hậu nhân nhớ đến tổ tiên mà làm ra, là sự hồi tưởng của người khác đối với Hạng Vũ, mà bản thân ngươi chính là Hạng Vũ, ngươi làm sao có thể hồi tưởng chính mình, đây quả thật là ngươi làm sao?"
Ngọc Tử lớn tiếng chất vấn: "Hơn nữa, làm thơ từ đối với sinh tử là cực kì kiêng kỵ , bình thường chỉ có thời khắc sinh mệnh hấp hối hoặc là sắp chết, mới có thể trực diện sinh tử. Dựa theo ý tứ trong thơ, Hạng Vũ khẳng định đã chết rồi, mới có thể để cho người ta hồi tưởng. Mà ngươi lại sống sờ sờ, khẳng định không phải Hạng Vũ, ngươi giải thích thế nào?"
Diễn Thánh Công phỉ nhổ: "Ngươi đánh cắp thơ của người khác, làm người trơ trẽn!"
Hạng Vũ lúng túng, sờ cái mũi, vô cùng ngại ngùng.
Thật vất vả trang bức làm một người công tác văn hoá, kết quả bị phơi bày ở ở trước mặt.
Hạng Vũ lập tức giải thích: "Bản vương đúng là Hạng Vũ, chỉ là sau khi chết lại sống lại, điểm này các vị tu luyện giả ở tại đây đều có thể làm chứng. Liên quan tới thơ, xác thực không phải bản vương làm ra, đây là một vị hậu nhân viết cho bản vương, cảm thấy viết vô cùng diệu, rất hợp ý của bản vương, cho nên lấy ra để mọi người cùng nhau thưởng thức."
"Không biết vị hậu nhân này là..."
Hạng Vũ kéo đại văn hào Sở Vân Phi vẫn luôn xem trò vui ra ngoài, nói: "Chính là hắn."
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua, Sở Vân Phi ngẩn người.
Hạng Vũ dùng sức vỗ vỗ bả vai Sở Vân Phi, nói: "Chính là vị thanh niên tài tuấn này, tên là Sở Vân Phi. Mặc dù không có thực lực, nhưng văn chương xuất chúng, tài hoa hơn người, tuyệt đối là những tiền thánh tài tử kia của các ngươi so với hắn ta cũng không bằng. Bài thơ này chính là hắn đã từng đọc cho ta, cho nên ta mới đáp ứng cho hắn viết tự truyện."
Hạng Vũ lớn tiếng cổ vũ: "Sở tiểu tử, thời điểm ngươi dương danh lập vạn đến rồi, đi thôi!"
Sở Vân Phi muốn chết.
Sở Vân Phi muốn chạy trốn.
Sở Vân Phi không thể không cười khổ, đây là đặt ta ở trên giàn lửa để nướng rồi!
Xuyên qua là một trong những bí mật lớn của hắn ta, hiện tại nhiều ánh mắt sắc bén của người xuyên việt nhìn hắn ta như vậy, còn có ánh mắt suy tư của hai vị lão đại ca Diệp Phàm cùng Tiêu Viêm, khiến hắn ta như ngồi bàn chông.
Đợi chút nữa giải thích thế nào đây?
"Vân Phi huynh đệ xác thực tài hoa hơn người, hắn còn làm ra rất nhiều bài thơ đẹp đẽ, tuyệt đối có thể đạt tới cấp bậc Kinh Thánh. Chỉ là sinh ra ở thời đại tu luyện giả bị mai một, người tài giỏi không được trọng dụng, bây giờ là thời điểm hắn nở rộ quang hoa." Lâm Bắc Phàm một mặt mỉm cười, cho Sở Vân Phi một ánh mắt khẳng định, để hắn ta biểu hiện tốt một chút.
Hai mắt Sở Vân Phi bốc hỏa, thật muốn rút đao đâm chết tên hố hàng này.
"Vị huynh đệ kia của ta quả thật không tệ, tài trí hơn người, học rộng tài cao. Trong ngực có khe rãnh, chỉ là bình thường giấu quá sâu, lúc này vừa vặn kiến thức một chút." Diệp Hắc cũng ra chiêu.
"Sở huynh đệ, xin bắt đầu buổi biểu diễn của ngươi!" Tiêu Viêm cười híp mắt nói.
"Ba vị huynh đệ nói rất đúng!" Trần Bắc Huyền cũng không cam chịu yếu thế.
Các thiên kiêu khác, Diệp Khuynh Thành, trò chơi đại thần Vương Hạo Thiên, Hỏa Dương mang theo một tinh cầu, còn có Tiểu Manh Oa đang làm bài tập cũng ngẩng đầu lên, chờ mong vị nhân sĩ xuyên việt này biểu diễn.
Đây là bức ta lên Lương sơn, chết thì chết thôi.
Sở Vân Phi cắn răng: "Ta chỗ này còn có một bài thơ, mời các vị đánh giá!"
Sở Vân Phi đứng vững, sau đó lớn tiếng ngâm thơ:
Độc lập hàn thu,
Tương giang bắc khứ,
Quất tử châu đầu.
Khán vạn sơn hồng biến,
Tằng lâm tận nhiễm;
Mạn giang bích thấu,
Bách khả tranh lưu.
...
(Thu lạnh đứng trông,
Sông Tương ngược Bắc,
Quất Tử mom sông.
Nom núi non rực đỏ,
Rừng cây nhuộm khắp,
Mặt sông sắc biếc,
Thuyền lớn chen đông)
Lưu loát tiêu sái đọc xong bài thơ Thấm viên xuân.
Đọc đến cuối cùng, tài khí xông cửu tiêu, thánh quang đại tác cả thiên hạ, bao trùm toàn thế giới, kinh động đến tất cả anh linh của thánh hiền, liền ngay cả thánh linh cũng xuất hiện thưởng thức thơ.
Ba vị Á Thánh kinh sợ.
Người đọc sách toàn thế giới lại một lần nữa chấn kinh.
"Đây là bài thi từ Kinh Thánh thứ 6 rồi, hơn nữa kinh động đến tất cả thánh hiền!"
"Thế mà kinh động đến cả thánh linh, trăm năm chưa từng thấy một lần!"
"Hào khí vượt mây, đây là người nào làm ra? Chẳng lẽ lại là Phương thi cuồng?"
"Phương thi cuồng chỉ sợ cũng không được, hẳn là một trong ba vị Á Thánh hiền sư!"