Nhóm dịch: Vô Tà Team
Hôm nay là một ngày làm cho người ta khó quên, hôm nay chú định ghi vào sử sách, hôm nay chú định lưu truyền thiên cổ, nhưng đối với người đọc sách của Văn Đạo đại lục mà nói, hôm nay là một ngày không nguyện ý nhớ lại nhất.
Bởi vì vào hôm nay, mặt của bọn hắn bị tu luyện giả từ bên ngoài đánh cho kêu bạch bạch.
Tất cả người đọc sách mất hết thể diện.
Mỗi khi nhắc đến một lần giống như mặt bị đánh một bàn tay vậy.
Ngày thứ 2, các vị thiên kiêu tài tử lại một lần nữa hội tụ ở bên trong Trạng Nguyên Lâu, sau đó được đưa tới chân núi Thánh Sơn.
Từ chân núi nhìn lên, Thánh Sơn cao như không thể với, ngang bằng với trời, quan sát đại lục. Hơn nữa trên Thánh Sơn chất đống vô số thư tịch, nhìn tựa như là có vô số quyển sách chồng chất lên mà thành.
"Đây mới thật sự là Thánh Sơn, trước đó mọi người nhìn thấy chẳng qua là hư ảo." Diễn Thánh Công một mặt mỉm cười: "Toà này Thánh Sơn gọi là Thư Sơn, là được Khổng Thánh dùng đại thần thông tạo thành, phía trên chất đầy thư tịch, là chuyên dùng để rèn đúc văn đảm. Trừ phi thân có văn đảm, không thì mơ mà thông qua."
"Diễn Thánh Công, như thế nào là văn đảm?" Một vị người đọc sách hỏi.
"Vấn đề này hỏi rất hay!" Diễn Thánh Công tán dương nói: "Cái gọi là văn đảm, chính là can đảm của văn nhân. Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, đối mặt yêu ma quỷ tà, người đọc sách đều phải có văn đảm, trong lòng có chính khí mới có thể khiến quần ma tất lui. Đối mặt quyền quý, người đọc sách phải có văn đảm mới có thể cương trực công chính, uy vũ bất khuất. Đối mặt dụ hoặc, người đọc sách phải có văn đảm mới có thể duy trì bản tâm từ đầu tới cuối, không kiêu không gấp không thiên không vị, rèn luyện tiến lên. Làm người đọc sách, ngươi có thể không có tài, nhưng không thể không có đảm!"
Đám người bừng tỉnh đại ngộ.
Diễn Thánh Công tiếp tục nói ra: "Sau khi xông qua Thư Sơn ngưng tụ văn đảm mới có tư cách tiến vào Văn Hải. Ở trong Văn Hải có Văn Tâm ngư, chỉ có câu lên ăn mới có thể có được văn tâm."
Không cần người khác hỏi, Diễn Thánh Công nói tiếp: "Cái gọi là văn tâm, chính là trái tim của văn nhân, có thể mở ra ánh sáng trí tuệ, giúp người học văn ngộ đạo. Có được văn tâm, ngươi có thể càng thêm dễ dàng lĩnh hội đạo lí trong sách, lĩnh ngộ lý lẽ của thánh hiền, lĩnh ngộ thanh âm của thiên địa. Nói cách khác, văn tâm đề cao ngộ tính của các ngươi, khiến các ngươi học tập càng thêm dễ dàng."
Mọi người ngo ngoe muốn động, muốn đạt được văn tâm.
Bởi vì có tác dụng có thể đề cao ngộ tính, đối với mọi người mà nói dụ hoặc quá lớn, tương đương với đề cao thiên phú tu luyện.
Trùng sinh giả An Khả Hân tiến vào bên trong bí cảnh chủ yếu chính là vì văn tâm.
"Nhưng Văn Tâm ngư cũng không phải là dễ có được như vậy, ngươi nhất định phải dùng tài học của mình làm mồi, mới có thể câu được Văn Tâm ngư. Nếu như trong bụng không có điểm mực nước, Văn Tâm ngư ngay ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng không vớt lên được..."
Sau khi Diễn Thánh Công giới thiệu xong, lui xuống vị trí hàng hai.
Ngọc Tử tiến lên: "Canh giờ đến rồi, mời 20 vị thiên kiêu tài tử lọt vào vòng trong leo lên núi!"
Đám người Lâm Bắc Phàm, Diệp Phàm ra khỏi hàng, chậm rãi leo núi.
Nhưng trong đó có một người lại một bước ngàn dặm, nhanh chóng vượt qua Thư Sớn biến mất.
Người kia chính là Phương Vân.
"Người kia sao đã đi lên rồi?"
"Ngọc Tử tiền bối, hắn ta không tuân theo quy củ, đang gian lận!"
"Mau kéo hắn ta xuống!"
...
Đám người tố cáo, tức giận bất bình.
Ngọc Tử lắc đầu: "Phương Vân cũng không gian lận, bởi vì hắn ta đã sớm ngưng tụ văn tâm văn đảm, cho nên Thư Sơn Văn Hải đã không có tác dụng đối với hắn. Hiện tại hắn ta muốn đi Thánh Hiền các, luận đạo cùng chư vị thánh hiền, ngưng tụ văn mạch."
"Thánh Hiền các? Văn mạch?" Có người truy vấn: "Ngọc Tử, chúng ta cũng có thể đến Thánh Hiền các ngưng tụ văn mạch sao?
Ngọc Tử mỉm cười: "Chỉ cần các ngươi thông qua Thư Sơn Văn Hải, đều có thể có thể tới Thánh Hiền các ngưng tụ văn mạch . Nhưng mà văn mạch không phải dễ ngưng tụ như vậy, cần tự thành tựu một hệ học vấn một trường phái riêng, đồng thời thuyết phục Chư Thánh mới được."
Người đọc sách lực bất tòng tâm.
Muốn tự thành một trường phái học vấn riêng sao mà khó? Từ khi Khổng Thánh khai sáng thời đại văn đạo đến nay, trên vạn năm cũng chỉ có rải rác mấy người có thể khai sáng hệ thống học vấn, được mọi người xưng là "Tử "
Mà những người này, trên cơ bản đều đọc đủ thứ thi thư, nghiên cứu sâu về học vấn, hao tốn trên trăm năm thời gian mới tự thành một hệ.
Mà bọn hắn những người đọc sách này còn quá non, không cách nào hi vọng xa vời.
Những người tu luyện cũng lắc đầu.
Đối với bọn hắn mà nói, tự thành một trường phái hệ thống học vấn riêng tựa như khai sáng tuyệt thế võ học, trở thành võ đạo tông sư.
Tu luyện dễ dàng, nhưng mà nghĩ muốn sáng tạo một môn phái quá khó khăn.
Bọn hắn cũng không hi vọng xa vời cuối cùng có thể ngưng tụ văn mạch hay không, chỉ cần thông qua thư sơn văn hải là được rồi.
Lúc này, Phương Vân đã bỏ xa mọi người một mảng lớn trong lòng đắc ý.
Cho dù các ngươi đều là người xuyên việt thì thế nào?
Coi như các ngươi đều sẽ thuộc thơ từ cổ thì thế nào?
Thư sơn văn hải là bằng vào bản lĩnh thật sự mà không phải gian lận.
Văn mạch của hắn ta đã tiểu thành, những ngày này càng khắc sâu thêm hiểu biết đối với học thuyết của mình, hắn quyết định hôm nay thuyết phục thánh hiền, để văn mạch đại thành.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm, An Khả Hân, Tuyết Khinh Mi ba người cùng nhau đi vào Thư Sơn.
Thế nhưng là đi vào liền bị tán lạc nhau, bị chia tách ra.
Trước mặt Lâm Bắc Phàm mở ra một quyển sách, từ quyển sách này một con ác quỷ vồ ra, giương nanh múa vuốt đánh tới, muốn nuốt Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm mặt không đổi sắc, thậm chí không nhúc nhích, để nó ăn đủ.
Cuối cùng, ác quỷ ăn hết nuốt sạch Lâm Bắc Phàm, biến mất.
Quyển sách đóng lại, Lâm Bắc Phàm lại lần nữa xuất hiện, bình yên vô sự.
"Đây là huyễn cảnh, mỗi một quyển sách đại biểu một ảo cảnh, căn cứ vào tình huống khác nhau của mỗi người xuất hiện huyễn cảnh khác nhau, từ đó rèn luyện văn đảm của người ta, nếu như hãm sâu trong đó, vậy thì leo núi thất bại." Lâm Bắc Phàm tự nói.
Đây là một con đường tu luyện kiểu cũ, nhưng có đôi khi lại vô cùng hữu hiệu.
Nhưng mà Lâm Bắc Phàm tin tưởng, tu luyện giả có thể thông qua khảo nghiệm của Thư Sơn nhất định không ít.
Bởi vì bọn họ đều được coi là thiên chi kiêu tử, tâm chí cực kì kiên định, đối mặt dụ hoặc bất vi sở động, đối mặt uy hiếp tuyệt không thỏa hiệp, chẳng qua chỉ là cần thời gian khác nhau thôi.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi lên phía trước, bộ pháp thong dong.
Dọc theo đường đi, từng quyển từng quyển sách mở ra, nhưng huyễn cảnh trong đó đều vô hiệu đối với hắn.
Rất nhanh, đi tới đoạn cuối cùng của Thư Sơn.
Thánh Sơn sáng rỡ, thánh quang hội tụ, xuyên vào trong cơ thể Lâm Bắc Phàm.
Hạt giống tài khí trong cơ thể Lâm Bắc Phàm đạt được thánh quang tẩm bổ, mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng phát triển lớn mạnh, sau đó ngưng tụ ra một viên văn đảm trong suốt.
Kết quả không bao lâu, liền bị nguyên khí trong cơ thể thôn phệ.
Thế là, thánh quang tiếp tục giáng lâm, tài khí tiếp tục hội tụ, lại ngưng tụ ra một viên văn đảm.
Sau đó, lại bị nguyên khí thôn phệ.
Cứ như vậy tới tới lui lui, sau khi nguyên khí nuốt mấy trăm viên văn đảm, đồng hóa hét tài khí, nguyên khí càng thêm sắc bén.
Bởi vì thôn phệ quá nhiều, thánh quang của Thánh Sơn đã giảm đi không ít.
Sau đó, toàn bộ đại lục văn khí bổ sung trở về, thánh quang lại khôi phục.