Nhóm dịch: Vô Tà Team
Phương Vân nghiến răng nghiến lợi, những người xuyên việt kia đều không có tiết tháo như vậy sao?
Thế mà lôi hết tất cả ra đọc, còn có công bằng gì nữa chứ?
Công bằng với người đọc sách học hành gian khổ sao?
Hơn nữa tên sau giỏi học thuộc thơ hơn tên trước, lấy ra hết toàn bộ thơ hay, ngay cả một chút canh cũng không để lại cho ta.
Phương Vân cảm thấy không thể nhịn được nữa, đã không cần nhịn nữa.
Sau khi đề bài thứ 3 kết thúc, Minh Tâm Tử ra đề mục, đề mục là "Tuyết".
Phương Vân lập tức vọt ra, kêu lên: "Ta có một câu thơ, mời các vị đánh giá!"
Lúc này ngâm lên:
Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết,
Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết.
Hốt như nhất dạ xuân phong lai,
Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
...
(Gió bắc cuốn đất làm cỏ trắng tàn tạ
Trời Hồ vào trăng tháng tám tuyết bay đầy
Dường như qua một đêm gió xuân thổi về
Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở
...)
Đọc xong bài thơ "Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh".
Không có gì bất ngờ xảy ra, bài thơ này cấp kinh thánh.
Ba vị Á Thánh vô cùng ngạc nhiên tán dương, tất cả người đọc sách rốt cục tìm về một phần lòng tin, bọn hắn vẫn còn có thể chiến.
Nhưng tất cả người xuyên việt người bá bá bá nhìn qua, ánh mắt sắc bén, hóa còn có một người cạnh tranh.
Thế mà ở bên trong người đọc sách, ẩn tàng thật là sâu.
Đối mặt với đông đảo ánh mắt tìm tòi của người xuyên việt đồng bào, Phương Vân ngẩng đầu ưỡn ngực.
Mọi người ai mà không phải đạo văn?
Chép vừa nhanh vừa chuẩn mới là giỏi!
Ban đầu chép thơ còn có một chút áy náy, nhưng so cùng với các ngươi, ta đã tính là da mặt mỏng rồi.
Trong ánh mắt của tất cả người xuyên việt tóe hiện ra tia lửa mãnh liệt, đây là một trận chiến của kẻ chép văn, xem ai chép vừa nhanh vừa chuẩn lại tốt.
Thế là tiếp theo cạnh tranh kịch liệt, đơn giản có thể dùng giành giật từng giây để hình dung.
Thường thường một đề bài được ra không đến một giây đồng hồ, liền có người nhấc tay làm thơ.
Ra đề không đến một phút, ba bài thơ đã đọc xong.
Ai tốc độ nhanh, người đó liền có thể lấy ra thơ đẳng cấp cao nhất, lấy được số điểm cao nhất.
Nhấc tay chậm hối hận không thôi, chỉ kém có một hai giây thôi.
Lâm Bắc Phàm xem diễn trò vô cùng vui vẻ, cũng không nhịn được giơ tay lên mấy lần, so học thuộc thơ với mọi người.
Cứ như vậy, một bài lại một bài thơ cấp bậc kinh thánh hoành không xuất thế, chiếu rọi trên bầu trời đến nỗi sáng chói khác lạ. 10 thiên thơ từ kinh thánh hoà lẫn, hết sức chói mắt, các thánh hiền đều bận muốn chết.
Người đọc sách dưới đất một mặt chết lặng, bình thường mấy năm không thể thấy thơ kinh thánh một lần, hôm nay thế mà liên tiếp xuất hiện, chẳng lẽ làm thơ đã biến thành một chuyện dễ dàng như vậy sao?
Hơn nữa đa số đều là tu luyện giả làm ra, vừa ra tay chính là kinh thánh.
Các vị người đọc sách cảm thấy rất xấu hổ, uổng đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, thế mà vẫn còn không so nổi với vũ phu.
Ba vị Á Thánh yên lặng không nói nhìn trời, cảm giác hết thảy như đang nằm mơ.
Nhưng cũng cảm giác thật là mất mặt, thơ trên trời thế mà đa số đều là tu luyện giả làm ra, cũng chỉ có Phương Vân nhất chi độc tú, thơ của hắn ta lẻ loi trơ trọi ở phía trên, bị tu luyện giả vây quét.
Mà thơ của những người khác, ngay cả tư cách lên trên đó cũng không có.
"Khụ khụ, xếp hạng văn hội năm nay theo thứ tự là Sở Vân Phi, Thẩm Đông, Hỏa Dương, Hàn Tiểu Manh, Vương Hạo Thiên, Ngô Tà, Phương Vân, Lâm Bắc Phàm, An Khả Hân, Diệp Khuynh Quốc, Diệp Phàm, Tiêu Viêm, Trần Bắc Huyền..."
Ngọc Tử càng đọc càng không đọc nổi nữa, hạng trước 10 có 9 người đều là tu luyện giả, chỉ có Phương Vân vẫn trụ được, đáng tiếc cũng xếp ở sau 5 hạng đầu. Lại càng đáng buồn chính là, bên trong danh ngạch trúng tuyển, tu luyện giả thế mà chiếm 12 người, hơn nữa xếp hạng đều ở bên trên.
Cục diện này thực sự quá làm cho người ta xấu hổ.
"Hôm nay văn hội đến đây là kết thúc, mời các vị thiên kiêu tài tử buổi sáng ngày mai tới, xông lên thư sơn văn hải."
Nói xong ba vị Á Thánh chạy trốn, không có mặt mũi gặp người khác.
Các người đọc sách khác cũng lập tức tán đi, bọn hắn càng thêm không có mặt mũi.
"Khả Hân tỷ tỷ, không ngờ rằng thơ từ của ngươi viết được tốt như vậy! Thánh Sư ra xong đề mục, ngươi không chút nghĩ ngợi đã muốn đi ra, mở miệng là kinh thánh. Tfai của ngươi đuổi sát Chư Thánh, Khinh Mi bội phục!" Tuyết Khinh Mi mười phần sùng bái nói.
"Có sao? Ha ha... Ta cũng không lợi hại như vậy đâu!" An Khả Hân cười có chút hoảng, nhưng lại không nhịn được kiêu ngạo.
Nàng cũng không ngờ rằng 10 đề bài lần này lại có 8 đề bài trùng với lúc trước, cho nên mới có thể nhanh chóng trổ hết tài năng.
Nhẹ nhàng vuốt vuốt gấu trúc say đến bất tỉnh nhân sự, lúc này thật sự là nhờ gấu trúc phù hộ, trở về nhất định phải mua lễ vật khen thưởng nó.
"Còn có Lâm lão sư, không hổ là người làm lão sư, xuất khẩu thành văn, thơ từ kinh thánh không chút nghĩ ngợi đã nói ra, quả thực là Khổng Thánh tại thế. Tiểu nữ tử luôn luôn tự phụ tài tình xuất chúng, kết quả phát hiện chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, còn có rất nhiều thứ ta cần học..." Tuyết Khinh Mi sắc mặt ảm đạm.
Lâm Bắc Phàm bị thổi phồng đến mức lâng lâng, trấn an nói: "Tuyết Khinh Mi, ngươi đã vô cùng xuất sắc rồi, đừng so với đám người kia, bọn họ đều là một đám vô lại, về sau ngươi sẽ biết."
"Lần này ta không thể giúp gì hai vị lão sư, ước định của chúng ta vậy thì cứ bỏ đi thôi." Tuyết Khinh Mi chua xót mà nói.
Đã mất đi cơ hội này, không biết khi nào mới có thể đi đến thế giới khác?
Khi nào mới có thể thực hiện khát vọng của bản thân?
Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa trấn an: "Mặc dù ngươi không giúp đỡ chúng ta, nhưng ta biết ngươi đã dụng tâm rồi, ta vẫn sẽ mang ngươi đến thế giới linh khí khôi phục. Ngươi có thể trở về chuẩn bị đi, sau khi xông qua thư sơn văn hải sẽ đi."
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, Tuyết Khinh Mi tràn đầy kinh hỉ.
Nhìn ánh mắt ấm áp của Lâm Bắc Phàm, Tuyết Khinh Mi đột nhiên cảm thấy rất có mị lực, trong lòng nhảy bùm bùm.
Chẳng lẽ Lâm lão sư vẫn luôn có ý với ta...
Cho nên lợi dụng loại phương pháp này tiếp cận ta?
Thật sự là quá hữu tâm!
Kịch bản Mary Sue như vậy cũng là lần thứ 1 nàng gặp được!
Khuôn mặt Tuyết Khinh Mi đỏ lên, có chút hốt hoảng nói: "Hai vị lão sư, còn có việc đi trước, ngày mai gặp!"
Sau đó chạy đi giống như thỏ con bị hoảng sợ.
Lâm Bắc Phàm có chút ngơ ngác: "Đang nói chuyện vui vẻ sao lại đột nhiên chạy?"
An Khả Hân dùng sức vặn eo Lâm Bắc Phàm, oán hận nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói? Ngươi nhìn ngươi đi, lại trêu chọc một nữ hài tử rồi!"
"Ta làm sao?" Lâm Bắc Phàm vẫn ngơ ngác như cũ.
Văn hội vừa mới kết thúc, Lâm Bắc Phàm lập tức tìm được Ngọc Hư Tử muốn chạy trốn.
"Ngọc Hư Tử lão huynh, hiện tại có phải nên làm tròn lời hứa rồi hay không?"
Ngọc Hư Tử giả vờ ngây ngốc: "Lời hứa gì?"
"Trước đó chúng ta đánh cược, nếu như số lượng tu luyện giả trúng tuyển nhiều hơn người đọc sách, ngươi sẽ làm thơ ca ngợi ta, chất lượng phải đạt tới cấp bậc truyền thiên hạ. Nếu như ngược lại, ta thiếu ngươi một nhân tình nhỏ. Cuối cùng, ta thắng rồi."
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý nói: "Ta đã chuẩn bị xong rồi, nhanh làm thơ ca ngợi ta đi!"
Ngọc Hư Tử: "..."