Nhóm dịch: Vô Tà Team
"Lão sư bọn họ hình như đang thương lượng chuyện rất trọng yếu, chúng ta có nên qua đó hay không?" Son Goku vừa ăn vừa hỏi.
"Đây là tụ hội của người làm công tác văn hoá bọn họ, chúng ta đi qua đó làm gì?" Tiểu Na Tra bình chân như vại nói: "Ghét nhất những thứ chi, hồ, giả, dã này, chúng ta vẫn là ăn no bụng đi, đồ vật nơi này cũng không tệ đâu!"
"Ừm ừm..." Son Goku miệng lớn nuốt đồ ăn, nói: "Ba lão nhân vừa rồi kia thật là mạnh, ta muốn đánh một trận với bọn hắn!"
"Vậy còn không đơn giản sao, sau khi văn hội kết thúc liền đi tìm bọn hắn!"
...
Tổ ba người tìm đường chết lúc này cũng tập hợp ở một chỗ ăn ăn uống uống.
Nhưng mà, Kim Thiểm Thiểm làm đại ca có được Hệ thống Trang Bức lại nuốt không trôi, hai hàng nước mắt lấp lánh, mười phần đau lòng mà nói: "Một cơ hội trang bức khó có được cỡ nào chứ! Chỉ cần làm ra một bài thơ cấp bậc kinh thánh là có thể trang bức ở trước mặt mấy trăm tỷ người toàn thế giới! Trời ạ, vì cái gì ta không có văn hóa? Vì cái gì ta không biết làm thơ?"
Kim Thiểm Thiểm đau lòng nhức óc, cảm giác bỏ lỡ cơ duyên trọng đại.
Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, không ngờ rằng những người này cả đám đều vội vàng tu luyện, làm sao đột nhiên đều trở nên có văn hóa như vậy chứ?
Thuận miệng phun một cái chính là một thiên thơ từ kinh thánh, sao bọn họ làm được chứ?
Còn có thể vui vẻ chơi đùa hay không?
"Làm thơ nào có mạnh bằng đánh yêu quái?" Người sở hữu Hệ thống Đụng Yêu Tựu Biến Cường Ngân Xán Xán khoác hai tay lên giữa hai người, phát ra lời kêu gọi: "Thiểm Thiểm, Quang Quang, sau khi văn hội kết thúc chúng ta đi đánh yêu quái đi!"
Ánh mắt Người sở hữu Hệ thống Điên Cuồng Tìm Đường Chết Đồng Quang Quang sáng lên: "Ý kiến hay! Không bằng hiện tại lên đường luôn đi!"
"Vẫn là Quang Quang ngươi hiểu ta nhất!" Ngân Xán Xán kích động nói.
Thế là hai người đứng dậy, lôi kéo Kim Thiểm Thiểm muốn chết muốn sống rời khỏi Trạng Nguyên Lâu.
"Các ngươi đừng kéo ta, ta muốn trang bức, ta không muốn đi!"
...
Lúc này, Phương Vân cũng đang chăm chú nhìn đám người Lâm Bắc Phàm.
Nhìn xem mấy người hư hư thực thực là người xuyên việt tụ cùng một chỗ nói nhỏ, hắn ta muốn đi qua hỏi thăm, các ngươi có phải đều là người xuyên việt hay không, có phải đồng hương đến từ cùng một thế giới giống như hắn ta hay không?
Thế nhưng lại không dám quá khứ, vểnh tai cẩn thận nghe, nhưng mà cái gì cũng không nghe được.
Trong lòng mười phần thấp thỏm, khiến hắn ta đứng ngồi không yên, đồng thời cũng cảm nhận được một chuyện không tốt sắp phát sinh.
"Tướng công, ngươi sao vậy?" Dương Ngọc Hoàn quan tâm hỏi.
Phương Vân thở dài, tìm một cái cớ: "Không có gì, chính là áp lực có chút lớn..."
Dương Ngọc Hoàn cẩn thận cầm lấy tay Phương Vân, ôn nhu an ủi: "Tướng công đừng tự tạo cho mình áp lực, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể, cuối cùng nhất định sẽ lực áp quần hùng đạt được thứ nhất."
Phương Vân nặng nề mà gật đầu.
Lúc này, Ngọc Hư Tử đi tới bên người Phương Vân.
Phương Vân đứng lên, cung kính nói: "Ngọc Hư Tử tiền bối!"
Ngọc Hư Tử nhẹ gật đầu, sau đó chỉ một ngón tay: "Ngươi nhìn bên kia, có cảm tưởng gì?"
Phương Vân nhìn sang, phát hiện những người đọc sách đều vô cùng chán ngán thất vọng. Liền ngay cả hai vị túc địch chí hướng cao ngất Mộ Dung Thanh Phong và u Dương Vũ, hai người nhìn cũng mặt ủ mày chau.
Trong lòng Phương Vân hiểu rõ, khẳng định là mới vừa rồi bị đả kích.
Đọc đủ thứ thi thư mười mấy hai mươi năm, thế mà so ra kém tu luyện giả cả ngày vũ đao lộng thương, xác thực vô cùng đả kích người khác.
Nghiêm trọng, thậm chí nghĩ quẩn, ảnh hưởng đến đạo tâm.
Ngọc Hư Tử nhỏ giọng nói: "Tình huống như ngươi thấy đấy, lần này ta đến tìm ngươi thật ra là được ba vị Á Thánh ám chỉ, bọn hắn hi vọng lát nữa ở trong văn hội ngươi lấy ra tiêu chuẩn bình thường lúc làm thơ, vãn hồi lòng tin của người đọc sách."
Phương Vân nghiêm túc nói: "Ta biết rồi, tiếp theo ta nhất định sẽ cố gắng.
"Hết thảy đều nhờ ngươi." Ngọc Hư Tử nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Phương Vân, ngữ trọng tâm trường nói.'Hết sức là được, đừng cho mình áp lực quá lớn, ngươi là người kế tục Thánh Viện chúng ta xem trọng, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể."
"Ừm." Phương Vân nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Ngọc Hư Tử đi, Phương Vân rũ bỏ hết đi tất cả những suy nghĩ loạn thất bát tao trước đó, trước tiên toàn lực ứng phó đánh thắng trận chiến này.
Trong đầu của hắn ta trang bị phong phú tư liệu cả một cái thư viện, không tin còn không thắng được đối phương.
Đáng tiếc hắn ta đánh giá thấp đối thủ, đánh giá cao chính mình.
Sau khi được Lâm Bắc Phàm tìm tới cái cớ thích hợp, những người "xuyên việt" ở đây đều buông ra, có thể đường hoàng làm kẻ chép văn.
Ánh mắt các vị người xuyên việt tóe ra tia lửa kịch liệt, đối thủ của bọn họ chỉ có đối phương.
Tất cả mọi người là văn hóa giống nhau, nhanh tay thì được chậm tay thì hết.
Không bao lâu, ba vị Á Thánh đi ra, đánh giá kết quả trước đó.
Tiểu Manh Oa là Bảng Nhãn, được 2 điểm.
Đại văn hào Sở Vân Phi thì vô cùng may mắn, ai bảo hắn ta làm ra thơ kinh động thánh linh, cho nên điểm của Trạng Nguyên và Thám Hoa đều cho hắn, tất cả được 4 điểm, cam đoan lọt vòng sau.
Không thể không nói ba vị Á Thánh vô cùng ranh mãnh, ta cho ngươi vào vòng sau, ngươi cũng không cần chơi nữa.
Diễn Thánh Công mỉm cười nói: "Vừa rồi các vị biểu diễn ra cho chúng ta một trận thi đấu thi từ đặc sắc. 6 bài thơ từ cảnh giới kinh thánh khiến chúng ta không khỏi vui mừng, thỏa thích say mê. Thơ hay giống như rượu ngon, càng phẩm càng thơm thuần, càng phẩm càng say lòng người, dư vị vô tận. Tiếp theo ta ra đề mục, ta chờ mong tiếp theo cũng có những bài thơ hay đẹp kinh thế."
Diễn Thánh Công nghĩ nghĩ, nói: "Một số người đều có tình yêu say đắm đối với rượu, tiếp theo chúng ta hãy lấy 'Rượu' làm đề đi."
Phương Vân đang chuẩn bị nhấc tay, kết quả Diệp Khuynh Thành nhảy ra ngoài: "Trong lòng ta có một bài thơ, mời mọi người đánh giá!"
Sau đó không kịp chờ đợi ngâm lên:
Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai
(Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa.
Anh lại không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc,
Sáng còn như tơ đen mượt, chiều tối đã trắng như tuyết.
Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng,
Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng,
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại)
...
Một bài « Tương Tiến Tửu » của Lý Thái Bạch trầm bồng du dương đọc ra.
Vừa mới đọc xong, thánh quang giáng lâm, tài khi xông lên tận mây, văn tự chiếu rọi hư không, hòa cùng với nhật nguyệt tinh thần, thánh linh lại một lần nữa giáng lâm, lại là một thiên thơ từ cảnh giới kinh thánh truyền thế.
Kết quả dị tượng này còn chưa kết thúc, Hỏa Dương mang theo một tinh cầu cũng không kịp chờ đợi nhảy ra ngoài: "Ta cũng có một bài thơ liên quan tới rượu, mời mọi người thưởng thức!"
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.
(Rượu bồ đào cùng với chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa
Say khướt nằm ở sa trường, người chớ cười
Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về đâu.)
Một bài « Lương Châu từ » của Vương Hàn được đưa lên.
Vừa đọc xong, thánh quang giáng lâm, tài khí xông lên tận trời, văn tự chiếu rọi hư không, hòa cùng nhật nguyệt tinh thần, thánh hiền giáng lâm, lại là một thiên thi từ cảnh giới kinh thánh truyền thế.
Kết quả đám người còn đang rơi vào sự chấn kinh, người sở hữu Hệ thống Trộm Mộ Ngô Tà đi ra: "Ta cũng có một câu thơ!"
Đối tửu đương ca,
Nhân sinh kỷ hà.
Thí như triêu lộ,
Khứ nhật khổ đa.
...
(Trước chén rượu nên hát ca,
Bởi vì đời người có được bao lâu,
Tựa như sương sớm,
Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu.
....)
Một bài « Đoản ca hành » của Tào Tháo được dâng lên, sau đó lại là một thiên văn chương kinh thánh, đạt được thánh hiền chứng nhận.
Ba vị Á Thánh chấn kinh, tất cả người đọc sách đều ngây ngốc.
Thế mà còn tranh nhau giải đề!
Tại sao cả đám đều tài hoa hơn người vậy, các ngươi làm thơ đều không cần thông qua đầu óc sao?
Đây là làm thơ đấy, không phải học thuộc thơ đâu!