Nhóm dịch: Vô Tà Team
Sau khi Lâm Bắc Phàm mấy người vượt qua Văn Hải, ba vị Á Thánh đã biết.
Ngọc Tử thở dài: "Dị nhân thật sự là quá được ông trời thiên vị, ngắn ngủi một tháng thời gian đã có mấy người xông qua Thư Sơn Văn Hải, đi đến Bỉ Ngạn. So sánh cùng với bọn họ, thiên kiêu thế giới này của chúng ta chênh lệch quá xa."
Minh Tâm Tử gật đầu: "Hơn nữa có thể văn có thể võ, xác thực chênh lệch rất xa."
Diễn Thánh Công thổn thức: "Mà lại dạng này người chỉ là một phần nhỏ trong đó, còn có rất nhiều ở lại thế giới linh khí khôi phục không tới. Bây giờ chúng ta còn có thể địch nổi, tiếp qua mấy năm chỉ sợ khó mà đánh đồng với nhau rồi."
Các Á Thánh khác nhẹ gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Ngọc Tử nói: "May mắn từ đầu chúng ta đã giao hảo với thiên kiêu của thế giới đối phương, bây giờ quan hệ còn hòa hoãn."
Minh Tâm Tử nói: "Nếu như thế giới chúng ta xuất hiện một vị thánh nhân, tình huống sẽ tốt hơn nhiều. Hi vọng Phương Vân lúc này có thể được thánh linh tán thành, đúc thành văn mạch, chỉ thẳng cảnh giới Thánh Nhân"
Diễn Thánh Công mỉm cười: "Ta xem văn mạch của Phương Vân đã chạm đến cơ bắp, khoảng cách đại thành đã không xa. Cho nên lần này luận đạo cùng chư vị thánh hiền hi vọng rất lớn, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến!"
Hai vị Á Thánh khác cũng cười.
... ... ...
Lúc này, Phương Vân được ba vị Á Thánh ký thác kỳ vọng cao đang ở bên trong Thánh Hiền các lợi dụng thần niệm tiến hành luận đạo cùng với anh linh của chư vị thánh hiền và thánh linh. Hắn ta đã thuyết phục anh linh của Bán Thánh, thuyết phục anh linh của Á Thánh, chỉ kém thánh linh cuối cùng.
Kỳ thật dựa theo tình huống hiện tại, kỳ thật đã sớm có thể đúc thành văn mạch.
Nhưng hắn ta kiêu ngạo, làm một người xuyên việt, vậy thì không làm hoặc là làm thì phải làm được tốt nhất.
Cho nên hắn ta muốn thuyết phục tất cả anh linh, chế tạo văn mạch mạnh nhất.
Nhớ tới những người xuyên việt khác, trong lòng của hắn ta còn có mấy phần đắc ý.
Bọn họ hiện tại hẳn là còn bị vây ở bên trong Thư Sơn Văn Hải không qua được nhỉ?
Thư Sơn ngược lại là dễ qua, nhưng nếu như muốn vượt qua Văn Hải, không có bản lãnh là không được, không có học vấn là không được. Hắn ta cũng là sau khi lấy tri thức kiếp trước và tri thức thời dung hội quán thông mới xông qua Văn Hải, tiến vào Thánh Hiền các.
Hiện tại lại trải qua thời gian mấy năm, văn mạch tiểu thành, lại xông vào Thánh Hiền các.
Chỉ cần lại cho hắn ta mấy ngày thời gian là có thể văn mạch đại thành.
Phương Vân có thêm mấy phần kích động.
Nhưng vào lúc này, mấy người Lâm Bắc Phàm bước vào, tiến đến.
Phương Vân ngốc, làm sao nhiều người tới như vậy? Chẳng lẽ đều vượt qua Thư Sơn Văn Hải rồi?
Bọn họ dùng loại hack nào vậy?
Lâm Bắc Phàm cười chắp tay: "Phương huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi! Chúng ta là lần thứ nhất tới đây, không biết làm sao để vượt qua Thánh Hiền các, làm phiền ngài chỉ giáo một hai."
"A? Nha..." Phương Vân rốt cục thanh tỉnh, nói: "Dùng thần niệm nói ra học vấn của mình, anh linh cảm thấy hứng thú sẽ tụ vào tụ vào bên cạnh ngươi luận đạo cùng ngươi, chỉ cần có thể thuyết phục bọn hắn, văn mạch đại thành."
"Ta tới trước đi!" Diệp Phàm đứng dậy: "Đạo của ta, không cầu kiếp sau, không niệm quá khứ, đạo là vô địch đương thời!"
Diệp Phàm ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu dùng thần niệm trình bày đạo của chính mình. Có anh linh hơn mười vị thánh hiền hội tụ tới cùng luận đạo, trong lúc nhất thời nói đến thiên hoa loạn trụy, đạo văn hiển hiện.
Ánh mắt Phương Vân đã sắp lồi ra rồi, lần thứ nhất luận đạo thế mà ngay cả anh linh Á Thánh cũng xuất hiện.
Lúc trước thời điểm hắn ta vừa tới cũng chỉ hấp dẫn anh linh mấy vị Bán Thánh. Thông qua không ngừng luận đạo, tư tưởng của hắn ta mới chậm rãi từ ngây thơ đi tới hướng thành thục, học vấn cũng trở nên càng thâm thúy hơn, mới hấp dẫn anh linh Á Thánh ra trận.
"Nếu Diệp huynh đã bắt đầu, vậy ta cũng tới đi." Tiêu Viêm ngồi xếp bằng xuống, nói: "Đạo của ta là hỏa chi đạo, là nóng bỏng chi đạo, là bất khuất chi đạo, những đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả đồng cỏ."
Nhắm mắt lại dùng thần niệm câu thông, không bao lâu cũng hấp dẫn hơn mười vị anh linh đến luận đạo.
Ánh mắt Phương Vân lại một lần nữa lồi ra, lại có anh linh Á Thánh ra trận, vị này mặc dù so với vị lúc trước kia kém một tia, nhưng mà vẫn cứ không thể khinh thường.
"Lâm huynh, ta cũng bắt đầu." Trần Bắc Huyền gật đầu với Lâm Bắc Phàm, cũng ngồi xếp bằng xuống.
Vị này càng thêm khoa trương, là nhân vật đã từng làm Chí Tôn, đạo của Trần Bắc Huyền quá thâm ảo, quá mức cao thâm, hấp dẫn quá một nửa anh linh tới cùng luận đạo.
Liền ngay cả thánh linh cũng quay đầu nhìn hắn ta, phân ra một tia thần niệm luận đạo cùng hắn.
Liên tục ba vị biểu hiện nghịch thiên, làm cho Phương Vân vẫn còn có một chút kiêu ngạo bị đánh thương tích đầy mình.
"Lâm lão sư, ngươi không luận đạo sao?" Phương Vân hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ta còn không vội."
Sau đó gật đầu nhẹ với Tuyết Khinh Mi, Tuyết Khinh Mi cũng ngồi xếp bằng xuống, nói ra học vấn của mình.
Lần này chỉ có anh linh 5 vị Bán Thánh, chưa từng xuất hiện anh linh Á Thánh. Phương Vân nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không phải mỗi người đều biến thái như vậy, không thì hắn ta không còn có tự tin gì nữa.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm đi hướng chỗ sâu của Thánh Hiền, anh linh của thánh hiền hặn đường.
Ngoài dự liệu, thánh linh thế mà tạm thời từ bỏ Phương Vân, cũng ngăn ở trước mặt Lâm Bắc Phàm, trong ánh mắt có thêm sự ngưng trọng.
"Ta muốn đi về phía trước, các ngươi tránh ra cho ta!" Lâm Bắc Phàm nói.
Phương Vân giật nảy mình: "Lâm lão sư, đừng nói chuyện như thế với các thánh hiền, bọn hắn sẽ..."
Kết quả, thanh âm của hắn ta im bặt mà dừng, miệng há lớn có thể nhét cả trứng gà.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy, các anh linh lấy thánh linh cầm đầu thế mà nhường đường, tránh ra một con đường cho Lâm Bắc Phàm thông qua.
Phương Vân đứng như trời trồng, các thánh linh dễ nói chuyện như vậy ư?
Lâm Bắc Phàm đi vào Thánh Hiền các chỗ sâu không thấy.
Không đến nửa ngày thời gian, Tuyết Khinh Mi đã không chịu nổi, lui ra từ bên trong thần niệm.
Chỉ là nửa ngày thời gian nói chuyện với thánh hiền cho nàng sự dẫn dắt rất lớn, có trợ giúp rất lớn đối với việc hoàn thiện học vấn của bản thân, Tuyết Khinh Mi đã đủ hài lòng rồi, thành kính quỳ lạy đối với chư vị thánh hiền quỳ sau đó mới đứng dậy.
Nhìn chung quanh một chút, phát hiện Lâm Bắc Phàm không có ở đây, liền hỏi: "Lâm lão sư đâu?"
"Hắn đi đến đằng sau Thánh Hiền, hiện tại đã không thấy tăm hơi." Phương Vân chỉ chỉ chỗ sâu của Thánh Hiền các.
"Ủa?" Tuyết Khinh Mi mở trừng mắt.
Lại qua ba ngày, Tiêu Viêm, Diệp Phàm, Trần Bắc Huyền ba người theo thứ tự tỉnh lại.
Bọn họ là đi đưỡng rẽ mà không phải đến nghiên cứu thảo luận học vấn, cho nên mới tỉnh nhanh như vậy, nhưng vẫn như cũ cảm giác được ích lợi không nhỏ, sánh được mấy chục năm khổ tu.
"Lâm huynh đâu?" Tiêu Viêm hỏi.
"Phương Vân nói Lâm lão sư đi đến chỗ sâu Thánh Hiền, đến nay chưa hề đi ra." Tuyết Khinh Mi lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.
"Em dâu cứ việc yên tâm, Lâm huynh có khả năng có đại cơ duyên gì rồi." Trần Bắc Huyền cười nói.
"Không sai, Lâm huynh người hiền tự có thiên tướng, em dâu không cần lo lắng quá mức!" Diệp Phàm cũng cười.
"Không sai, em dâu không cần lo lắng!" Tiêu Viêm cũng gật đầu.
Lâm Bắc Phàm thế nhưng là người cao thâm khó lường nhất bọn họ từng gặp qua, nhìn thực lực không mạnh lại chưa từng thấy hắn thua thiệt.
Về phần cơ duyên của Lâm Bắc Phàm, bọn họ mặc dù hâm mộ nhưng cũng không đố kỵ.
Tuyết Khinh Mi bị trái một câu em dâu phải một câu em dâu làm cho hai má ửng đỏ, trong lòng còn có thêm một phần mừng thầm.
"Chúng ta đi ra ngoài trước đi, không nên ở chỗ này quấy rầy thánh hiền yên giấc."
Mấy người cứ như vậy rời đi.