Lúc này Lâm Bắc Phàm đã thông qua Thánh Hiền các đổ bộ lên bên trên một mảnh tinh cầu khổng lồ.
Tinh cầu này mênh mông vô bờ, lại tản ra hào quang màu trắng bạc, nhìn thần thánh không thể xâm phạm. Hơn nữa hướng ra phía ngoài nhìn lại, xung quanh đều đen như mực, không có bất kì ánh sáng gì.
Mà ngay ở phía trước cũng có một mảnh đại lục, hình dạng rất giống với Văn Đạo đại lục.
Toàn bộ thế giới, tuần hoàn theo truyền thuyết trời tròn đất vuông.
Cảm thụ được tinh cầu này dưới chân phát ra tài khí nồng hậu dày đặc, hòa lẫn với Văn Đạo đại lục, Lâm Bắc Phàm có kết luận: "Nơi này hẳn là Văn Khúc tinh, suối nguồn tài khí của Văn Đạo đại lục."
Trên thực tế, từ rất sớm hắn đã cảm giác được sau lưng Thánh Hiền các có một không gian thông đạo hướng về phía Văn Khúc tinh.
Các đời thánh hiền hóa thành anh linh ở đây, vẫn luôn được truyền là để thủ hộ nhân tộc, thủ hộ người đọc sách thiên hạ, trên thực tế chính là đang thủ hộ Văn Khúc tinh, phòng ngừa yêu tà quấy phá, phá hư Văn Khúc tinh.
Chỉ cần Văn Khúc tinh giữ vững, như vậy mới có thể ngày ngày không ngừng cung cấp tài khí, cung ứng cho người đọc sách ở đại lục không ngừng mạnh lên, trấn áp ngoại tộc cùng yêu tà, bảo trụ địa vị của nhân tộc.
Dù cho sau khi chết cũng phải thủ hộ nơi này, Khổng Thánh và các thánh hiền là vĩ đại.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm cũng không có động thủ cùng mà là bày ra nhân đạo khí vận của mình, đối phương sẽ cho rằng là người một nhà, cho nên tránh ra một con đường cho Lâm Bắc Phàm đi qua.
"Cơ duyên của ta ngay ở đây." Lâm Bắc Phàm ngồi xếp bằng xuống.
Hắn cũng không hấp thu tài khí nơi này mà là lợi dụng nguyên thần chi lực câu thông Văn Khúc tinh, cảm ngộ quy tắc của thế giới này.
Ước chừng một tuần sau, hoàn tất lĩnh ngộ quy tắc vận hành tài khí, Lâm Bắc Phàm liền đi trở về.
Thông qua không gian thông đạo về tới Thánh Hiền các, phát hiện những người khác không có ở đây, Phương Vân còn đợi ở nơi đó.
"Phương Vân, những người khác đâu?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"4 ngày trước bọn họ đã tỉnh lại, rời đi rồi."
"Vậy còn ngươi?" Lâm Bắc Phàm lại hỏi.
Phương Vân cười khổ lắc đầu: "Muốn thuyết phục Khổng Thánh quá khó khăn, ta khả năng còn cần một đoạn thời gian."
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu: "Vậy ngươi tiếp tục đi, không quấy rầy ngươi."
"Chờ. . . chờ một chút, Lâm lão sư!"
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn hắn: "Còn có chuyện gì?"
"Lâm lão sư, ta muốn hỏi, phía sau Thánh Hiền các đến cùng là cái gì?" Phương Vân nhịn không được hỏi ra vấn đề vẫn luôn muốn biết.
"Ngươi thật sự muốn biết sao?" Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười thần bí.
"Ừm, thật sự muốn biết." Phương Vân nhẹ gật đầu, làm người đọc sách là đặc biệt muốn biết, lòng ngứa ngáy khó nhịn nha.
"Ta lại không nói cho ngươi cơ!" Lâm Bắc Phàm chạy, để lại Phương Vân không có cách nào.
Đi ra Thánh Hiền các gặp nhau cùng với những người khác.
Trên cơ bản vẫn là những người kia, những người khác mắt thấy không cách nào thông qua Thư Sơn Văn Hải đều trở về rồi.
An Khả Hân có chút kinh hỉ: "Lâm Bắc Phàm, thực lực của ngươi. . ."
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu: "Không sai, ta ở bên trong đạt được đại cơ duyên, hiện tại đã là phù sư Thiên Nhân tam giai."
Không sai, Lâm Bắc Phàm tăng lại cho mình một cấp.
An Khả Hân vô cùng vui vẻ, mấy vị bằng hữu khác tới chúc mừng.
Liền ngay cả gấu trúc cũng giơ thẻ bài: Chúc mừng chủ nhân, lấy ra lì xì đi!
Lại hàn huyên vài câu, đám người Lâm Bắc Phàm, An Khả Hân quyết định lên đường trở về, mà tổ 4 người đào mộ quyết định ở lại Văn Đạo đại lục du lịch, kiến thức sự thần kì của mảnh đại lục này.
Lâm Bắc Phàm thấy bọn họ không phải là đi du lịch mà là đi xem có mộ phần để đào hay không.
Đúng lúc này, ba vị Á Thánh nhanh nhẹn mà tới.
Diễn Thánh Công mỉm cười nói: "Chúc mừng các vị thông qua Thư Sơn Văn Hải, đi tới Bỉ Ngạn. Thư Sơn Văn Hải ở trong Thánh Viện của chúng ta vừa là kỳ ngộ lại là khảo nghiệm, bao nhiêu năm qua đến nay người thông qua lác đác không có mấy. Bây giờ có thể nhìn thấy nhiều người như vậy tới đây, tài năng của các ngươi khiến cho chúng ta bội phục, thiên tư của các ngươi khiến cho chúng ta hâm mộ."
Đám người khoát tay áo, biểu thị khiêm tốn.
Diễn Thánh Công tiếp tục mỉm cười nói: "Mặc dù chúng ta đến từ thế giới khác nhau, nhưng chúng ta đều là nhân tộc, có được văn hóa giống nhau, thuộc về một nhà, hẳn là hữu ái hỗ trợ, xúc tiến sự hòa bình của hai giới. Đồng thời cũng hi vọng các ngươi có thể nhớ kỹ tình cảm của Thánh Viện, trong tương lai, bên trong quá trình làm việc có thể để cho Thánh Viện chúng ta mấy phần tình mọn."
"Đây là đương nhiên!" Đám người nhao nhao gật đầu.
Mặc kệ là dùng loại phương thức nào mà đến, bọn họ xác thực đạt được chỗ tốt, cho nên nhận ân tình của Thánh Viện, cho Thánh Viện mặt mũi là nên làm, không thì sẽ không làm người nổi nữa.
Diễn Thánh Công rất hài lòng với thái độ của mọi người, cuối cùng phất tay áo: "Thời gian không còn sớm, các vị đi thong thả."
Đây là hạ lệnh trục khách, mọi người nhao nhao rời đi.
Một tuần lễ sau, đám người Lâm Bắc Phàm, An Khả Hân về tới Giang Nam thành ở thế giới linh khí khôi phục.
Kết quả vừa mới trở về, An Khả Hân chạy về nhà bế quan, chuẩn bị đột phá Đại Tôn Giả.
Lâm Bắc Phàm thì mang theo tài nữ Tuyết Khinh Mi vừa tới đến một nơi ở, cười nói: "Đây chính là nhà ủa ngươi ở thế giới này, ngươi đừng nhìn nó khá nhỏ, không gian bên trong đã được ta nới rộng ra, vô cùng lớn, ngươi muốn làm cái gì ở bên trong cũng không có vấn đề gì, cụ thể chỉ xem ngươi sắp xếp như thế nào."
"Tạ ơn Lâm lão sư." Tuyết Khinh Mi cúi đầu nói cảm ơn.
"Mặt khác, ngươi vừa đến nơi này, khả năng có rất nhiều thứ đều chưa quen thuộc, mấy ngày nay ta đi ra ngoài với ngươi một chút."
Tuyết Khinh Mi lại một lần nữa nói lời cảm tạ.
Nhìn dáng vẻ Tuyết Khinh Mi muốn nói lại dừng, Lâm Bắc Phàm hỏi: "Là có nan ngôn chi ẩn gì sao? Cứ việc nói ra, có thể làm được ta nhất định sẽ làm!"
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực cam đoan.
"Là như vậy, Lâm lão sư, ta phát hiện sau khi đi vào thế giới này, tài khí trong cơ thể ta bị áp chế, không dùng được. Hiện tại ta thật sự trở thành một nữ tử yếu ớt rồi." Tuyết Khinh Mi cười khổ.
Chỉ tự trách mình quá nghĩ đương nhiên, cho là đi vào một thế giới mới liền có thể mở ra thiên địa mới.
Kết quả tới rồi, phát hiện còn có chướng ngại lớn như thế.
Nếu như không giải quyết được vấn đề này, nàng không có cách nào thực hiện khát vọng.
"Thế giới này không có tài khí, chỉ có linh khí, thực lực của ngươi không phát huy ra được rất bình thường." Lâm Bắc Phàm đương nhiên nói.
"A... phải làm sao mới ổn đây?" Tuyết Khinh Mi sầu mi khổ kiểm.
"Có 3 biện pháp giải quyết." Lâm Bắc Phàm dựng lên ba đầu ngón tay.
"Lâm lão sư, ngươi nói thẳng cái thứ 3, hai cái phía trước ta khẳng định không làm được." Tuyết Khinh Mi u oán nói, ở chung với Lâm Bắc Phàm mấy ngày, nàng cũng coi như là hiểu rõ một chút về tính cách ác liệt của Lâm Bắc Phàm.
Hắn luôn luôn đặt biện pháp khó nhất ở phía trước, khiến người khác mười phần khổ sở. Sau đó lại ném ra ngoài phương pháp giải quyết cuối cùng, khiến người ta không biết nên vui hay là nên tức, thật sự là quá xấu xa!