Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 552 - Chương 552. Gặp Được Hai Tên Hố To!

Chương 552. Gặp được hai tên hố to! Chương 552. Gặp được hai tên hố to!

Nhưng mà hắn ta vừa đến thế giới linh khí khôi phục, thực lực đã bị áp chế, không sử dụng ra được tài khí, thực lực không bằng một phần của bình thường. Nhưng cái này không đủ để ngăn cản hắn, trèo non lội suối hai tháng, còn nhờ một người chỉ dẫn mới tới được thành thị nhân loại.

"Nơi này chính là thế giới linh khí khôi phục ư, quả thực là kết hợp của thời đại tu luyện và thời đại khoa học kỹ thuật!"

Phương Vân cảm thán, đi ở trên đường phố của thành thị, nhìn kiến trúc thành thị cao lớn cổ phác, lại nhìn Gundam đi lại trên đường, nhiều không kịp xem, có một loại cảm giác thời không rối loạn.

Hơn nữa mọi người cũng ăn mặc đủ loại kiểu dáng.

Có người mặc quần áo khá là hiện đại, sau đó đột nhiên lấy ra một thanh phi kiếm phóng lên tận trời.

Có thân người mặc ma pháp trường bào, lại lái Gundam.

Có người tuổi tác nhìn đã già cả, thân thể gầy yếu không chịu nổi, lại dễ như trở bàn tay giơ một khối đá lớn trên đường đi.

Có một người mặc cổ bào đột nhiên lấy ra đưa tin phù nói chuyện, không chú ý nhìn còn tưởng rằng là điện thoại đấy.

Còn có người đang quảng cáo, thế mà chơi ra cả hình chiếu 3D.

...

Tất cả những điều này khiến hắn ta vô cùng lộn xộn, bỏ ra một đoạn thời gian mới thích ứng được.

Đồng thời trong lòng cũng có một tia hưng phấn, mặc dù hắn ta là người đến từ thế giới văn đạo, học tập chi, hồ, giả, dã thánh hiền, nhưng linh hồn của hắn ta đến từ hiện đại, càng có thể tiếp nhận cuộc sống như thế này hơn.

"Trước vẫn là đi tìm Lâm lão sư đi, đón Ngọc Hoàn tỷ đến." Mặc dù rất hiếu kì đối với tất cả những thứ này nhưng Phương Vân vẫn quyết định trước tiên làm xong chuyện khẩn yếu nhất.

Nghe ngóng người khác xem Lâm Bắc Phàm ở nơi nào, sau đó dưới sự chỉ dẫn của người ta tỉnh tỉnh mê mê đi tới Thời Không lâu.

Nhìn Thời Không lâu phồn hoa như thế, Trương Vân lại một lần nữa nói một câu cảm thán: "Thật là quá thần kỳ, lại có một tòa nhà liên thông 45 tòa thành thị nhân loại! Đây quả thực là một kỳ tích!"

Kỳ tích như thế này, vô luận là thời đại khoa học kỹ thuật hay là thời đại tu luyện đều rất khó làm được.

Năng lực như vậy vừa nhìn giống như Khổng Thánh cũng không làm được.

Hắn ta khắc sâu cảm nhận được Chí Tôn quỷ thần khó lường.

Đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy một người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm ở bên cạnh truyền tống trận, phân phát danh thiếp.

Nhưng mà người cầm lấy danh thiếp đều vô cùng ghét bỏ, mới đi mấy bước đã ném vào trong thùng rác, lại còn ngay ở trong tầm mắt của người trẻ tuổi kia. Nhưng người trẻ tuổi kia vẫn như cũ không tức giận, vẫn như cũ cười tủm tỉm phát danh thiếp.

Kết quả thấy được Phương Vân, ánh mắt sáng lên, người trẻ tuổi lập tức lao đến, có chút hưng phấn nói: "Vị tiên sinh này vừa nhìn đã thấy rất lạ mắt, lần đầu tiên đến Thời Không lâu ư?"

Phương Vân nhẹ gật đầu: "Làm thế nào mà ngươi nhìn ra được?"

"Bởi vì ngươi thấy ta nhưng không né tránh."

"Ừm?" Phương Vân sững sờ.

"Ha ha, nói đùa, bỏ qua cho!" Người trẻ tuổi lập tức che miệng của mình, kém chút nói ra lời nói thật.

Hắn ta lại xấu hổ cười một tiếng, làm dịu không khí kì quái, sau đó chắp hai tay, trịnh trọng nói: "Tại hạ Hoàng Nhất Bạch, là một mục sư, là chuyên môn chữa bệnh chữa thương."

"Hóa ra là đại phu, thất kính!" Phương Vân chắp hai tay, tôn kính nói.

"Nói là đại phu cũng không sai, cái danh thiếp này ngươi cầm đi, làm ơn hãy cất kỹ." Hoàng Nhất Bạch phát danh thiếp.

"Đây là cái gì?" Phương Vân nhìn một chút, nhìn giống như danh thiếp.

Hoàng Nhất Bạch hết sức trịnh trọng mà nói: "Tấm thẻ này chính là bảo hộ cho sinh mệnh của ngươi. Chỉ cần ở thời điểm bệnh nặng tổn thương nguy hiểm liên hệ ta, ta sẽ nhanh chóng chạy tới trị bệnh chữa thương cho ngươi. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, sứ mệnh tất hoàn thành!"

Nghĩ nghĩ, sau đó lại tăng thêm một câu: "Không thu phí."

Phương Vân lập tức nổi lên lòng tôn kính.

Bị thương nặng, bệnh tình nguy kịch chỉ cần liên hệ liền chạy tới cứu chữa, hơn nữa chữa bệnh chữa thương không thu phí, dạng đại phu như thế này quá hiếm có, làm cho người ta tôn kính, phẩm đức cao quý của hắn đơn giản có thể so với thánh nhân.

"Ta nhất định cất kỹ tấm thẻ này." Phương Vân mười phần trân trọng nói.

Hoàng Nhất Bạch cường điệu: "Không chỉ phải cất kĩ, còn phải học thuộc kĩ phương thức liên lạc ở trên đó, vạn nhất làm mất tấm thẻ thì làm sao bây giờ?"

Thật sự là quá vì người khác suy nghĩ, sự sùng bái ngưỡng mộ của Phương Vân đối với Hoàng Nhất Bạch như núi cao a!

"Được, ta nhất định học thuộc, cả một đời cũng sẽ không quên người cao thượng giống như Hoàng tiên sinh ngươi!" Phương Vân nhìn tấm thẻ, học thuộc luôn ngay tại chỗ.

Hoàng Nhất Bạch không yên lòng, hỏi một lần, một chữ không sai, rốt cục an tâm.

Khó được gặp được một người phẩm đức cao thượng như vậy, cảm xúc của Phương Vân tăng cao, quyết định mời Hoàng Nhất Bạch ăn một bữa, tăng tiến tình nghĩa.

"Nếu đã cùng nhau ăn cơm, ta giới thiệu một người bạn cho ngươi nhận biết. Vị bằng hữu này của ta thích kết giao bằng hữu nhất, lại còn chân thực nhiệt tình, làm người vô cùng trượng nghĩa." Hoàng Nhất Bạch cười nói.

Phương Vân cả kinh: "Là vị anh hùng hảo hán nào có thể được Hoàng tiên sinh tôn sùng như thế?"

"Thân Công Báo!" Hoàng Nhất Bạch nói.

Phương Vân ngây ngốc, Thân Công Báo không phải vị trên Phong Thần kia sao?

Hẳn là trùng tên trùng họ?

Hai người tìm một cái quán rượu gần đó, Thân Công Báo vội vàng mà đến rồi, đó thật sự là Thân Công Báo của Phong Thần.

Nhưng mà khác với trong truyền thuyết, vị Thân Công Báo này thật sự là chân thực nhiệt tình, thật sự đặc biệt thích kết giao bằng hữu, lại đối xử với mọi người vô cùng nhiệt tình, đầy đủ sự quan tâm của một lão tiền bối đối tiểu bối, Phương Vân cảm nhận được sự ấm áp của người nhà ở trên người hắn ta.

Sau khi biết hắn muốn đi tìm Lâm Bắc Phàm, Thân Công Báo còn cười ha ha: "Ta biết nhà Lâm lão sư ở nơi nào, ta dẫn ngươi đi."

"Có thể quá phiền phức tiền bối hay không?" Phương Vân thụ sủng nhược kinh.

Thân Công Báo khoát tay áo: "Tuyệt đối không phiền phức, Lâm lão sư là ân nhân cứu mạng của ta, thường xuyên bái phỏng hắn là nên làm. Hơn nữa đã lâu không gặp gấu trúc đạo hữu, vô cùng tưởng niệm, vừa vặn thuận đường đi."

"Vậy thì phiền phức Thân Công Báo tiền bối." Phương Vân cung kính mời một ly rượu.

Kết quả thời điểm uống vào, không cẩn thận sặc lên lỗ mũi, sặc cực kì khó chịu: "Khụ khụ..."

"Khụ khụ..." Thân Công Báo cũng ho khan, che giấu sự chột dạ của mình.

Hoàng Nhất Bạch hưng phấn đứng lên, tay đã giơ lên, xoa xoa tay hắc hắc nói: "Có cần ta giúp ngươi hay không?"

"Không cần, chỉ là sặc lên mũi mà thôi, rất nhanh sẽ tốt!" Phương Vân liên tục khoát tay.

Hoàng Nhất Bạch tiếc nuối ngồi xuống.

Phương Vân thật tình không biết, mình đã trốn qua một kiếp.

Sau khi cơm nước no nê, Phương Vân cáo biệt Hoàng Nhất Bạch, cùng Thân Công Báo đi tìm Lâm Bắc Phàm.

Hoàng Nhất Bạch lại để Phương Vân đọc thuộc lại phương thức liên lạc lần nữa.

Phương Vân ngốc: "Hoàng tiên sinh, vì sao phải như thế?"

Hoàng Nhất Bạch ý vị thâm trường nói: "Bởi vì có khả năng chẳng mấy chốc ngươi sẽ dùng tới."

Phương Vân: "? ? ?"

Bình Luận (0)
Comment