Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 553 - Chương 553. Tha Hương Gặp Cố Tri!

Chương 553. Tha hương gặp cố tri! Chương 553. Tha hương gặp cố tri!

Thân Công Báo mang theo Phương Vân thông qua truyền tống trận đi tới Giang Nam học viện.

Nhìn học viện sinh cơ dạt dào, còn có các tòa nhà cao tầng bốn phía rộng rãi hùng vĩ, Thân Công Báo cười nói: "Nơi này chính là Giang Nam thành, mà mảnh đất dưới chân ngươi đây chính là Giang Nam học viện. Giang Nam thành là một trong những thành thị phồn hoa náo nhiệt nhất của 45 tòa thành thị nhân loại, đồng thời cũng là thành thị thiên kiêu hội tụ, ví dụ như Chí Tôn Dạ Ma, Thần Ẩn Giả, Diệp Phàm vân vân đều ở ở chỗ này, còn có rất nhiều thiên kiêu dạy học ở trong học viện, bồi dưỡng được rất nhiều nhân tài. Nếu có thời gian, ngươi có thể đi xung quanh một chút."

Phương Vân nhẹ gật đầu, sau đó tò mò ngưỡng vọng bốn phía: "Nơi này thật sự là thần kỳ, mới vừa vào đến nơi ta đã cảm nhận được mấy cỗ ba động của cường giả cấp bậc Á Thánh, hơn nữa đều cực kì trẻ tuổi, khí huyết tràn đầy, một cái trong đó đến từ hướng kia."

Thuận Phương Vân tay nhìn sang, Thân Công Báo cười: "Cảm giác của ngươi thật sự là linh mẫn, hướng kia là phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng Lâm Vi Vi bình thường làm việc ở chỗ này. Nàng cũng là một vị đỉnh cấp thiên kiêu, có được thực lực Đại Tôn Giả, hơn nữa còn là một trong những thê tử của người ngươi muốn tìm Lâm Bắc Phàm Lâm lão sư."

Phương Vân nhẹ gật đầu, sau đó lại chỉ một hướng khác: "Còn có một cỗ ba động của cường giả tương đối gần, chính ở đằng kia."

"Bên kia là Thanh Bạch Nhân Gia, ngươi cảm nhận được hẳn là khí tức cường giả của cửa hàng trưởng Bạch Thanh Thanh. Nàng không chỉ là một đỉnh cấp thiên kiêu, hơn nữa còn là một vị trù thần, đồ ăn làm ra nổi danh gần xa, có hiệu quả trị liệu khá tốt, rất nhiều người vì ăn được đồ ăn của nàng xếp hàng ba ngày ba đêm. Một điểm mấu chốt nhất, nàng cũng là thê tử của Lâm lão sư."

"Nàng cũng vậy?" Phương Vân ngốc.

Thiên chi kiêu nữ giống như vậy, cưới một người đã là phúc phận đời trước tu luyện được.

Không ngờ rằng Lâm lão sư lại có hai vị.

Lại nghĩ tới thời điểm trước đó nhìn thấy Lâm lão sư, bên người đi theo hai vị mỹ quyến như hoa, trước khi đi còn mang theo Tuyết Khinh Mi đi...

Phương Vân có một loại cảm giác, đây mới thật sự là người thắng của cuộc đời.

Thân Công Báo cười ha ha: "Cái này có gì chứ? Số đào hoa của Lâm lão sư là ngươi không tưởng tượng nổi! Huyết Sắc Vi trên Bách Hóa bảng, ca cơ Lý Tử Thanh đều là hồng nhan tri kỷ của hắn, còn có một ít các thiên chi kiêu nữ khác có quan hệ không rõ ràng với hắn. Nhưng mà đây đều là chuyện nhà của Lâm lão sư, chúng ta không đoán mò nói nhiều nữa."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trên đường gặp một người quen thuộc.

"Ngươi là... Tuyết tài nữ?" Phương Vân mở to hai mắt nhìn, nhìn Tuyết Khinh Mi gần như thay đổi thành một con người khác.

Lúc đầu Tuyết Khinh Mi nhìn là tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa, giống như là một đóa hoa lan lẳng lặng nở rộ. Thế nhưng bây giờ nhìn vừa nhanh nhẹn lại hết sức kiên định, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ trong ra ngoài phát ra một loại tự tin mạnh mẽ.

Điều này rất giống với nữ cường nhân mà kiếp trước hắn ta đã nhìn thấy!

Người vẫn là người đó, nhưng mà đã thoát thai hoán cốt rồi, loại tình huống này đơn giản là không dám tưởng tượng!

Đến cùng là cái gì đã khiến Tuyết tài nữ ở trong ba tháng thời gian ngắn ngủi phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Thấy được người cố hương, bước chân vội vàng của Tuyết Khinh Mi dừng lại, có chút vui mừng nói: "Phương thi cuồng, ngươi cũng tới đến thế giới này rồi?"

Phương Vân chất phác nhẹ gật đầu, hình tượng Tuyết tài nữ này khiến hắn ta rất không thích ứng.

Tuyết Khinh Mi nhìn Phương Vân từ trên xuống dưới, cười tán gẫu nói: "Mới ba tháng không gặp, thực lực của ngươi lại tăng lên rồi, có phải đã thông qua được thánh hiền hỏi đáp, ngưng tụ ra văn mạch rồi hay không?"

Ánh mắt này quá sắc bén, Phương Vân bị nhìn, toàn thân mất tự nhiên, nói: "Xác thực đã ngưng tụ ra văn mạch, cho nên tĩnh cực tư động (khi cuộc sống đến cực hạn, người ta hy vọng sẽ thay đổi; cũng có nghĩa là khi trạng thái tĩnh của sự vật đạt đến cực điểm, chúng sẽ biến đổi theo hướng chuyển động), muốn đến thế giới này mở rộng tầm mắt, có thêm kiến thức."

Tuyết Khinh Mi thở dài: "Đúng vậy, đi vào thế giới này mới biết được trời cao bao nhiêu lớn bao nhiêu, trước kia chỉ là làm thơ từ ca phú quá nhỏ hẹp, nhân sinh kỳ thật có thể có rất nhiều theo đuổi, lại có rất nhiều lựa chọn."

Phương Vân đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi có thể sử dụng tài khí, thực lực của ngươi cũng không bị áp chế?

Tuyết Khinh Mi gật đầu: "Không sai, ta học tập phù văn chi đạo, sau đó thông qua phù văn chuyển hóa tài khí làm linh khí phóng xuất ra ngoài. Nếu như ngươi muốn sinh hoạt lâu dài ở cái thế này cũng nên học tập phù văn chi đạo đi."

Phương Vân gật đầu: "Cảm tạ nhắc nhở, ta hiểu rồi."

Tuyết Khinh Mi nhìn đồng hồ: "Ngại quá, ta còn có một lớp cần đi dạy, có thời gian trò chuyện tiếp."

Sau đó vội vã đi dạy học.

Phương Vân nhìn nàng rời đi, vẫn không dám tin tưởng nàng chính là Tuyết tài nữ trước kia.

Đúng lúc này, trên trời có một quái vật khổng lồ đập xuống.

"Cẩn thận!" Thân Công Báo đẩy Phương Vân ra.

"Ầm ầm "

Trên mặt đất sụt xuống một cái hố sâu.

Nhìn sang, hóa ra là một con Gundam, từ bên trong leo ra một người đầy bụi đất, vội vàng nói xin lỗi: "Khụ khụ, ngại quá, vừa rồi không biết vì sao đột nhiên không nhạy, ngươi không bị thương chứ?"

"Không có việc gì, về sau cẩn thận một chút!" Phương Vân nói một câu, đột nhiên nhớ tới Hoàng Nhất Bạch, cảm thấy rùng mình.

Có chút mất tự nhiên nói: "Thân Công Báo tiền bối, ngươi nói có phải ta bị mấy thứ bẩn thỉu để mắt tới rồi hay không?"

Thân Công Báo lúng túng sờ lên cái mũi: "Hẳn là không có đi..."

"Ngươi biết đấy, cảm giác của ta rất bén nhạy, ta luôn có một loại dự cảm bất tường, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt." Phương Vân nặng nề nói.

Thân Công Báo giật nảy mình, kéo Phương Vân chạy: "Chúng ta đi nhanh đi, đi đến nhà Lâm lão sư tương đối an toàn."

Qua không đến một lát, hai người bọn họ đi tới nhà của Lâm Bắc Phàm.

"Hoan nghênh quang lâm hàn xá!" Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nghênh đón, nhìn thấy sắc mặt Phương Vân không tốt, lại thấy được sắc mặt lúng túng của Thân Công Báo, Lâm Bắc Phàm hỏi: "Vừa rồi trên đường không phát sinh cái gì ngoài ý muốn chứ?"

Phương Vân kinh ngạc: "Lâm lão sư, làm sao ngươi biết?"

"Khụ khụ..." Thân Công Báo một trận ho khan, nháy mắt ra hiệu với Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm đã hiểu, cười nói: "Ta đoán thôi."

"Đoán thật là chuẩn! Nếu như không phải Thân Công Báo tiền bối đẩy ta ra, có khả năng ta bị Gundam trên trời rơi xuống đập trúng, có khả năng sẽ phải phiền phức Hoàng mục sư." Phương Vân thổn thức.

"Quen biết hai người bọn họ, mạng ngươi thật là cứng!" Lâm Bắc Phàm khen.

"Ừm, có ý tứ gì?"

"Ý của ta là, quen biết hai người bọn họ là phúc phận lớn nhất của ngươi, phải biết quý trọng." Lâm Bắc Phàm ý vị thâm trường nhìn Thân Công Báo chột dạ, Thân Công Báo đỏ mặt cúi đầu.

"Ta cũng cho rằng kết bạn với hai vị lão đại ca là phúc phận lớn nhất của ta." Phương Vân cảm kích nói.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu thở dài, Hoàng Nhất Bạch và Thân Công Báo càng ngày càng không có tiết tháo, hai người bọn họ một người vì chữa bệnh thăng cấp, một người vì thoát khỏi vận rủi trên người, thế là ngầm thông đồng với nhau, "cấu kết với nhau làm việc xấu".

Phương Vân một người tốt biết bao nhiêu, cứ như vậy bị bọn hắn để mắt tới.

Bình Luận (0)
Comment