Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo ( Full Dịch)

Chương 556 - Chương 556. Phương Vân Xui Xẻo Cực Độ!

Chương 556. Phương Vân xui xẻo cực độ! Chương 556. Phương Vân xui xẻo cực độ!

Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm mang Phương Vân đi vào gian phòng VIP của mình xem buổi hòa nhạc.

Nhìn dáng người uyển chuyển trên sân khấu của Diệp Khuynh Thành, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang phong tình vạn chủng, Phương Vân ngây dại, ánh mắt vẫn luôn chưa hề rời đi, ngay cả Lâm Bắc Phàm mời mấy chén rượu cũng không nghe được.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Phương Vân vẫn chưa thỏa mãn, nói: "Lâm lão sư, buổi hòa nhạc này quá đặc sắc, lần sau chúng ta lại đến."

"Ôi, lại là một người hãm sâu trong bùn!" Lâm Bắc Phàm lắc đầu, sau đó lo lắng hỏi: "Phương huynh đệ, tối nay hãy ở nhà ta đi."

Phương Vân vội vàng khoát tay: "Sao lại có thể làm phiền Lâm lão sư chứ? Ta đã ở bên ngoài có chỗ ở."

Lâm Bắc Phàm nặng nề mà nói: "Ở bên ngoài khả năng không quá an toàn..."

"Ừm?" Phương Vân ngốc.

Cuối cùng, Phương Vân vẫn là cự tuyệt ý tốt của Lâm Bắc Phàm.

Thế nhưng buổi sáng ngày thứ hai hắn ta đã hối hận rồi.

Bởi vì hắn ta bị một đám nam nhân phẫn nộ chặn lại ở cửa.

"Phương Vân, ngươi cút ra đây cho ta!"

"Lại dám chiếm tiện nghi của Khuynh Thành nữ thần, xem ta có gọt chết ngươi không!"

"Còn nói là người đọc sách, không ngờ ngươi lại là một tên mặt người dạ thú, tuyệt đối không thể tha thứ!"

"Nếu như không đánh ngươi một trận ta không nuốt trôi được cơn tức này!"

"Vẻn vẹn chỉ đánh một trận sao? Ta cảm thấy hẳn là khiến hắn ta bốc hơi giữa nhân gian!"

"Hôm nay có ngươi không có ta, có ta không có ngươi!"

...

Phương Vân bị giật mình tỉnh lại từ trong tu luyện, mở cửa nhìn thấy một đám nam nhân phẫn nộ, ngơ ngác nói: "Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Vì sao các vị tụ tập chắn cửa nhà ta? Đến cùng là ý gì?"

Các nam nhân càng tức giận hơn: "Ngươi thế mà còn dám hỏi vì cái gì? Việc chính ngươi đã làm ngươi không biết sao?"

Phương Vân càng thêm ngốc: "Ta làm ra chuyện gì? Làm sao ta lại không biết?"

"Giả vờ! Ngươi giả vờ tiếp cho ta!" Một nam nhân lấy ra một tờ báo chí: "Ngươi xem một chút đây là cái gì?"

Phương Vân mở ra xem, con mắt đã sắp lồi ra ngoài, bởi vì trên báo chí in ảnh chụp tối hôm qua hắn ôm Diệp Khuynh Thành.

Trong tấm ảnh, Phương Vân nghiêng người ôm lấy Diệp Khuynh Thành, hai người hai mắt nhìn chăm chú, hàm tình mạch mạch, tràn ngập yêu thương.

Phảng phất trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho.

Muốn bao nhiêu Mary Sue là có bấy nhiêu Mary Sue.

Lại nhìn góc độ, lại nhìn hình ảnh, còn là được photoshop qua, quá duy mỹ, hắn ta cũng không nhịn được cất giữ lại.

Tiêu đề càng thêm bắt mắt: « Tài tử giai nhân, cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ »

Mặt Phương Vân xấu hổ đỏ lên.

Tổ hợp của hắn và Diệp Khuynh Thành không phải chính là tài tử giai nhân sao?

Trong lòng của hắn ta lại có một tia đắc chí.

Sau đó hớn hở ra mặt.

Các vị nam sĩ FA càng tức giận hơn.

"Cười? Thế mà ngươi còn cười được?

"Sao lại không cười được? Nếu như ta có thể ôm Khuynh Thành nữ thần một chút, cho dù giảm thọ 10 năm cũng nguyện ý!"

"Nữ thần của ta thì sao, đã bị tên nhã nhặn bại hoại này vấy bẩn, trái tim thật là đau nhức!"

"Quá phách lối, đây là khiêu khích đối với chúng ta!"

"Tuyệt đối không thể tha thứ!"

...

Phương Vân vội vàng nói: "Các vị, đó là một hiểu lầm, tình huống không phải là các ngươi tưởng tượng như thế..."

Các vị nam sĩ FA càng tức giận hơn: "Báo chí đã đăng rồi, ảnh chụp đều có, cái đó còn có thể là giả? Mọi người đừng lại nhịn, đánh chết tên hỗn đản này cho ta!"

Trong lúc nhất thời, quần hùng hưởng ứng, quyền cước đan xen.

Phương Vân bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cuối cùng không thể không trốn vào trong phòng.

Trong phòng có trận pháp bảo vệ, có tác dụng bảo vệ nhất định.

Ngay vào lúc này, Khô Lâu đại đế cầm tờ báo tới, tức giận nói: "Mọi người tránh ra cho ta, lại dám chiếm tiện nghi của Khuynh Thành, đơn giản không thể tha thứ! Ta muốn xông vào đánh chết tên vương bát đản này!"

"Đánh chết tên vương bát đản này!" Đám người hô to.

"Ầm ầm "

Mọi người phá cửa mà vào, lại phát hiện Phương Vân đã bỏ trốn mất dạng.

Trong nhà Lâm Bắc Phàm.

Phương Vân vô cùng cảm kích nói: "Đa tạ linh phù cứu mạng của Lâm lão sư, không thì tính mệnh của tại hạ khó bảo toàn."

"Những cái đó đều là việc nhỏ." Nhìn trên mặt Phương Vân một chỗ xanh lại một chỗ đen lại một chỗ tím, còn có hai vành mắt so với gấu trúc còn đen hơn, trong lòng Lâm Bắc Phàm tràn đầy đồng tình: "Bọn hắn ra tay nặng thật, tất cả đều đánh hướng về phía mặt ngươi, khuôn mặt cũng bị hủy. Nhưng mà không sao, ta chỗ này có chữa thương phù có thể chữa thương."

Phương Vân vội vàng khoát tay: "Không cần đâu Lâm lão sư, nhiều lần làm phiền ngươi ta rất băn khoăn, ta đã liên hệ Hoàng tiên sinh, hắn là một mục sư, hắn sẽ đến chữa thương cho ta nhanh thôi."

Lâm Bắc Phàm há hốc mồm, muốn nói lại thôi.

Quả nhiên không bao lâu, Siêu Cấp Độc Nãi Hoàng Nhất Bạch tới.

Nhìn thấy mặt của Phương Vân, không nhịn được mặt mày hớn hở, lại không thể không nghẹn vào, để cho mình lộ ra càng thêm chuyên nghiệp.

"Hoàng tiên sinh, thương thế của ta làm phiền ngươi rồi." Phương Vân cung kính nói.

"Yên tâm, ta đảm bảo!" Hoàng Nhất Bạch vỗ ngực cam đoan, sau đó để Phương Vân đứng thẳng.

Phương Vân không hiểu: "Chữa bệnh không phải đều là nằm hoặc là ngồi sao?"

"Bởi vì như thế này chữa thương tốt hơn." Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Phương Vân, Siêu Cấp Độc Nãi Hoàng Nhất Bạch vung bạt tai lên.

"Bạch" "Bạch" ...

Cứ như vậy tát bảy bảy bốn mươi chín cái tát mạnh, đánh mặt Phương Vân thành đầu heo, còn khó coi hơn so với vừa rồi.

Hoàng Nhất Bạch lại hài lòng gật đầu: "Mặc dù tăng lên một chút ngoại thương, nhưng nội thương ta đã giúp ngươi chữa khỏi, ngươi hãy cảm nhận một chút có phải như vậy hay không?"

Phương Vân một mặt u oán: "Thế nhưng ta vốn là bị ngoại thương."

Hoàng Nhất Bạch: "..."

Hoàng Nhất Bạch xấu hổ cười một tiếng: "Ngại quá, đánh nhầm rồi!"

Phương Vân hỏi: "Vậy tổn thương trên mặt ta..."

Hoàng Nhất Bạch móc ra một hộp cao bôi: "Đây là thuốc tiêu viêm, người đã từng dùng đều khen tốt. Ngươi thoa lên mặt một chút, ngày mai hẳn là có thể tiêu sưng. Ta còn có việc đi trước, không cần tiễn ta!"

Ngươi là mục sư, thế mà cầm thuốc tiêu viêm giảm đau đi chữa thương cho người khác?

Phương Vân đứng như trời trồng.

Cứ như vậy liên tục hai ngày, Phương Vân trốn ở trong nhà Lâm Bắc Phàm không dám ra ngoài.

Thứ nhất là sợ bị đánh, thứ hai là không có mặt mũi gặp người khác.

Kết quả vẫn bị một người tìm tới cửa, người này chính là đại văn hào Sở Vân Phi.

"Sở huynh, ngươi muốn làm gì?" Nhìn Sở Vân Phi khuôn mặt tươi cười đi đến, Phương Vân vô cùng cẩn thận.

Hắn ta nhớ tinh tường, Sở Vân Phi thế nhưng là fan hâm mộ số một của Diệp Khuynh Thành, loại mà yêu khăng khăng một mực, bây giờ thế mà tìm tới cửa, chẳng lẽ muốn sử dụng bạo lực với mình?

Sở Vân Phi cười híp mắt nói: "Phương huynh đệ không nên hiểu lầm, kỳ thật chuyện xảy ra ta đã biết rồi, ngươi cũng là vô tâm, điểm xuất phát là vì cứu Khuynh Thành nhà ta, cái này hoàn toàn có thể lý giải. Cho nên ta dự định tới giúp ngươi viết một quyển sách, giải trừ tất cả hiểu lầm, trả lại trong sạch cho ngươi."

"Thật?" Sở Vân Phi không thể tin được.

"Tất nhiên là thật, không tin ngươi hỏi Lâm lão sư một chút."

Phương Vân nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Cái này ngược lại là thật. Tỉ như lão bà của Đường Sơn là Tiểu Vũ, nàng là một yêu thú đến từ dị giới, chính là được một quyển sách của hắn tẩy trắng giúp, có thể bình yên sinh hoạt ở trong thành thị của nhân loại. Còn có lão bà của Lý Tiêu Dao là Triệu Linh Nhi, ban đầu bị người hiểu lầm là yêu quái, hiện tại cũng đã được tẩy trắng, vô cùng được người tôn trọng."

Phương Vân nghe hết sức vui vẻ, xin lỗi: "Vừa rồi ta hiểu lầm Sở huynh, sau này phải làm phiền ngươi rồi."

"Việc nhỏ thôi!" Sở Vân Phi cười ha ha một tiếng.

Sau khi thu thập xong tài liệu rời đi, Sở Vân Phi nghiến răng nghiến lợi: "Cũng dám ôm Khuynh Thành nhà ta, xem ta có bôi đen chết ngươi không!"

Bình Luận (0)
Comment