Hiệu suất của Sở Vân Phi rất cao, trong đêm cùng ngày trở về chỉnh lý tài liệu, ngày thứ hai đã in và phát hành.
Quyển sách này tên là « Truyện Trần Thế Mỹ bản hiện đại », trong sách kể lại câu chuyện về một người đọc sách tên là Phương Vân ở Văn Đạo một đường đồng hành cùng thê tử thi lấy công danh sau đó công thành danh toại.
Câu chuyện kể vô cùng cảm động lòng người, nhất là hình tượng thê tử dịu dàng được miêu tả xâm nhập lòng người.
Kết cục hẳn là hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn, bạch đầu giai lão.
Thế nhưng nửa quyển sau, phong cách đột nhiên thay đổi, sau khi người đọc sách tên là Phương Vân này đi vào thế giới linh khí khôi phục, thế mà giấu lão bà nhà mình theo đuổi Diệp Khuynh Thành, quên hết đi người vợ theo mình nhiều năm nghèo hèn.
Dáng vẻ Phương Vân bạc tình bạc nghĩa được viết mười phần sinh động, vô cùng gây cừu hận.
Để cho người ta đọc mà nhịn không được phỉ nhổ!
"Ta biết tên Phương Vân này, chính là người mà hôm trước ôm Diệp Khuynh Thành!"
"Lại là tên hỗn đản kia! Ta đã nói sao hắn ta lại bị người ta ghét như vậy chứ, hóa ra là Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại, quá thiếu đòn!"
"Không sai, nhà có hiền thê, thế mà còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Hắn ta đây không phải trêu hoa ghẹo nguyệt, mà là trực tiếp từ bỏ thê tử theo đuổi Khuynh Thành, làm người thật là trơ trẽn!"
"Người này chính là Lý Tiêu Dao 2.0!"
"Không, hắn ta còn ghê tởm hơn nhiều so với Lý Tiêu Dao, dạng người này nên nhốt vào lồng heo!"
...
Sự phẫn nộ của quần chúng bị "Truyện Trần Thế Mỹ bản hiện đại" dấy lên, vô luận nam hay nữ đều cực kì phỉ nhổ loại người này.
Lượng tiêu thụ của « Truyện Trần Thế Mỹ bản hiện đại » cao vọt, hầu như bán là hết. Mọi người mua về không phải là vì đọc, mà là mua về đốt mới có thể tiết mối hận trong lòng.
Nhà Tuyết Khinh Mi.
Vừa mới đọc hết quyển sách này, Tuyết Khinh Mi nghiến răng nghiến lợi: "Không ngờ rằng ngươi lại là một người lang tâm cẩu phế, thế mà ngay cả nữ tử tốt như Dương Ngọc Hoàn cũng vứt bỏ? Thiệt cho ta còn cảm thấy ngươi có tình có nghĩa! Phí công đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy! Phì!"
Tuyết Khinh Mi cầm đưa tin phù lên.
Tuyết Khinh Mi: Lâm lão sư, có phải Phương Vân ở trong nhà ngươi hay không?
Lâm Bắc Phàm: Đúng vậy, sao thế?
Tuyết Khinh Mi: Xin ngươi lập tức đuổi hắn ta ra, ta muốn khiến hắn ta không nhà để về, ta muốn hắn ta bị người khác đánh, ta muốn hắn ta phơi thây hoang dã, ta muốn hắn tra chết không yên lành...
Lâm Bắc Phàm: Hắn ta trêu chọc ngươi ư, ác như vậy?
Tuyết Khinh Mi: Đối với Trần Thế Mỹ lang tâm cẩu phế, giảng đạo nghĩa làm gì?
Lâm Bắc Phàm: ...
...
Trong nhà Đường Sơn.
Tiểu Vũ cầm thước dạy chồng: "Sơn ca, ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối không nên giao lưu với Phương Vân tên hỗn đản này! Vì một nữ nhân có khả năng còn không chiếm được mà từ bỏ người vợ nghèo, thậy sự rất đáng hận, còn ghê tởm hơn so với tên hỗn đản Lý Tiêu Dao kia! Nếu như ta phát hiện ngươi nói chuyện với hắn ta một câu, cả đời ta đều không để ý ngươi!"
Đường Sơn lập tức biểu lộ quyết tâm: "Tiểu Vũ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không giao lưu với hắn ta!"
Tiểu Vũ bổ sung: "Không chỉ không thể giao lưu với hắn ta, lúc nhìn thấy mặt hắn ta còn phải giúp ta đánh mấy quyền, không phải là vì ta, mà là vì sự vất vả nỗ lực không được báo đáp của Ngọc Hoàn tỷ!"
Đường Sơn cười khổ gật đầu.
...
Trong nhà Lý Tiêu Dao.
Triệu Linh Nhi cũng đang dạy chồng, cảnh cáo không nên lui tới với Phương Vân.
Lý Tiêu Dao đã quen đường quen lối, lập tức nhấc tay thề: "Lão bà đại nhân, ta thề đời này kiếp này ta tuyệt không qua lại với Phương Vân, tuyệt đối không nói nhiều với hắn ta một câu. Nếu có làm trái việc này, thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành!"
Triệu Linh Nhi rốt cục thỏa mãn nhẹ gật đầu, thu ván giặt đồ vào.
Lý Ức Như cầm báo hưng phấn chạy tới: "Cha, ngươi xem, tất cả mọi người đều đang mắng Phương Vân, không tiếp tục mắng cha!"
"Thật sao? Nhanh để cha nhìn xem!" Lý Tiêu Dao hưng phấn nhận lấy báo, nhìn mặt mày hớn hở: "Ha ha, quả nhiên là như vậy!"
Trong báo vô cùng nghiêm trọng, mạnh mẽ lên án hành vi Trần Thế Mỹ của Phương Vân, còn lấy Lý Tiêu Dao ra so sánh, nói Lý Tiêu Dao mặc dù là thứ tra nam, nhưng còn không cặn bã đến nỗi không có thuốc nào cứu được.
Nhưng Phương Vân chính là một tên đại tra nam từ đầu đến đuôi, nói hắn ta là Trần Thế Mỹ tuyệt đối không quá đáng.
Lý Tiêu Dao so sánh với hắn ta đơn giản chính là một đóa bạch liên hoa.
Kể từ đó, Lý Tiêu Dao được tẩy trắng.
Lý Tiêu Dao vui vẻ huýt sáo, thầm nghĩ trong lòng: Huynh đệ, vất vả ngươi rồi!
Chia sẻ giúp ta chút hỏa lực đi!
...
Phương Vân vẫn luôn ở trong nhà Lâm Bắc Phàm chưa chờ được tin tức tốt, trái lại chờ được một tin dữ kinh thiên.
"Phương huynh đệ, khả năng ngươi không thể ở chỗ này nữa..." Lâm Bắc Phàm xin lỗi.
"Vì cái gì nói như vậy, Lâm lão sư?" Phương Vân không hiểu.
"Ngươi trước xem cái này một chút đã." Lâm Bắc Phàm lấy ra « Truyện Trần Thế Mỹ bản hiện đại ».
Phương Vân đọc nhanh như gió nhìn, như gặp phải sét đánh: "Vì sao lại thế này? Ta tín nhiệm Sở huynh như vậy mà?"
"Ngươi lại đọc qua cái này đi." Lâm Bắc Phàm lại lấy ra một phần báo chí.
Phương Vân nhanh chóng xem hết, lại gặp sét đánh: "Nói cách khác, ta đã biến thành Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại rồi? Tất cả danh dự của ta đều bị hủy hoại? Hình tượng của ta cũng đều mất hết?"
Phương Vân vô cùng bi phẫn, người đọc sách quan tâm nhất chính là danh dự và mặt mũi, kết quả bây giờ bị hủy hoại triệt để.
Ông trời ạ, ta đến cùng đã làm sai điều gì, ông phải trừng phạt ta như vậy?
Lâm Bắc Phàm an ủi: "Không nên kích động, danh dự loại vật này không đáng tiền, hủy sẽ hủy thôi. Bây giờ ngươi cần làm nhất là mau chóng rời đi nơi này, đi những thành thị khác tránh đầu gió."
"Lâm lão sư, ngươi cũng ghét bỏ ta?" Phương Vân nước mắt đầm đìa.
"Ta không, nhưng mấy nữ nhân trong nhà của ta ghét bỏ ngươi, nói ngươi là Trần Thế Mỹ hiện đại, còn tra nam hơn so với Lý Tiêu Dao, bảo ta đuổi ngươi đi, không thì ta sẽ phải quỳ ván giặt đồ, ta đây cũng là không có cách nào khác huynh đệ à..." Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói.
"Lâm lão sư không cần nhiều lời, ta hiểu rồi!"
Lâm Bắc Phàm nóng nảy nói: "Hơn nữa Sở Vân Phi bọn họ đã biết ngươi ở chỗ này của ta, bọn họ đang nhanh chóng chạy đến, nếu ngươi không đi thì không kịp nữa rồi."
Phương Vân cũng biết sự cấp tòng quyền, gật đầu nói: "Tốt, ta đi ngay lúc này."
Thế là, Phương Vân đơn giản ngụy trang chạy ra ngoài.
Kết quả vận khí quá xui xẻo, thế mà khi tiến vào truyền tống trận bị nhận ra.
"Trần Thế Mỹ ở chỗ này! Hắn ta muốn chạy trốn, nhanh bắt hắn!"
"Thế mà còn muốn trốn? Đánh chết tên vương bát đản này!"
"Không sai! Cho dù không vì Khuynh Thành nữ thần, cũng vì Dương Ngọc Hoàn đã ngậm đắng nuốt cay!"
"Loại đại tra nam như thế này nên lăng trì xử tử!"
"Đánh hắn cho ta!"
...
Thế là, quần tình mãnh liệt, mặt Phương Vân lại bị đánh sưng lên.
Rốt cục chật vật chạy trốn tới một thành thị khác, tạm thời mai danh ẩn tích.