Rốt cục hai ngày sau, vợ của hắn Dương Ngọc Hoàn tới, nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc: "Tướng công, ngươi đây là..."
Phương Vân vuốt vuốt khuôn mặt đã tiêu sưng, thở dài: "Việc này nói rất dài dòng, ai biết fan hâm mộ của Diệp Khuynh Thành điên cuồng như vậy, không thể nói lý như thế..."
Sau đó, Phương Vân nói ra sự tình đã gặp phải mấy ngày nay.
Dương Ngọc Hoàn che miệng cười, không nghĩ tới Phương thi cuồng ở Văn Đạo đại lục được tôn kính như vậy, đi vào thế giới này gặp một lần lại một lần đả kích như thế, thật là buồn cười chết mất.
"Ngọc Hoàn tỷ, ngươi còn cười ta?" Ánh mắt Phương Vân u oán.
"Được, ta không cười." Dương Ngọc Hoàn cầm báo lên, nhìn xem tấm hình trên báo kia, mỹ mạo của nữ nhân trong tấm kia làm nàng cũng cực kì đố kỵ, khó trách được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
"Đây chính là Diệp Khuynh Thành sao, quả nhiên dáng dấp sở sở động lòng người, khuynh quốc khuynh thành! Ánh mắt ngươi nhìn tiểu nhân nhi trong ảnh kìa, nhìn Diệp Khuynh Thành lòi cả mắt ra rồi." Dương Ngọc Hoàn ranh mãnh.
"Ngọc Hoàn tỷ, ngươi..." Phương Vân lo lắng nói.
"Tướng công, ta không dễ ghen như vậy." Dương Ngọc Hoàn an ủi: "Mỹ mạo của Diệp Khuynh Thành cho dù là ta một nữ tử cũng đặc biệt hâm mộ, chớ nói chi là các ngươi những nam tử huyết khí phương cương này."
"Ngọc Hoàn tỷ, ngươi mới là đẹp nhất trong lòng ta!" Phương Vân lập tức nói lời nói ngọt.
Dương Ngọc Hoàn che miệng cười, trong lòng cực kì vui vẻ nhưng lại nói: "Ngươi đây là người tình trong mắt biến thành Tây Thi, kỳ thật Diệp Khuynh Thành mới là đẹp nhất, điểm này bất luận kẻ nào cũng không thể phủ nhận. Hơn nữa Diệp Khuynh Thành không chỉ có bề ngoài đẹp mắt, lại còn giữ mình trong sạch, bình thường ngoại trừ biểu diễn đều rất ít hiện thân, vô cùng khiêm tốn, đối mặt các thiên kiêu điên cuồng theo đuổi từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách, đối mặt với đủ loại dụ hoặc từ đầu đến cuối bất vi sở động. Cũng chỉ có tính tình kém một chút, nhưng đây là một loại phương thức bảo vệ bản thân của nữ nhân, chỉ trách dung mạo của nàng quá đẹp, chỉ có thể bảo vệ mình như thế."
"Đúng vậy a, nàng ấy cũng là tình thế bất đắc dĩ!" Phương Vân lẩm bẩm nói.
"Cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới xứng với tướng công nhà ta. Tướng công, nếu như ngươi thích Diệp Khuynh Thành, nô gia có thể giúp ngươi đi làm mối." Dương Ngọc Hoàn nói lời kinh người.
Phương Vân tim đập thình thịch, lại lắc đầu nói: "Ngọc Hoàn tỷ đừng nói đùa, ta đã có ngươi rồi..."
Dương Ngọc Hoàn dùng tay bưng kín miệng Phương Vân, nói: "Nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, ngươi làm đệ nhất quan trạng nguyên trong lịch sử, tương lai tiền đồ rộng lớn, cần lấy thêm mấy lão bà khai chi tán diệp mới đúng. Hiện tại loại cục diện này ngươi không tiện lộ diện, việc này để ta đi xử lý, cam đoan làm ổn thỏa cho ngươi."
Nhịp tim của Phương Vân càng thêm kịch liệt.
Khó trách các nam nhân đều thích xuyên không đến cổ đại, bởi vì nữ nhân cổ đại quá hiền lành, quá tri thư đạt lý.
Thế là, Dương Ngọc Hoàn bắt đầu liên tục ra vào ca kịch viện, tiếp xúc Diệp Khuynh Thành, kiếm hảo cảm.
Nhưng mà Diệp Khuynh Thành từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách với nàng.
Hắn ta sợ về sau việc này bại lộ sẽ chọc cho Lại Manh Manh ghen tức.
Thế nhưng Dương Ngọc Hoàn càng thêm bằng lòng, càng kiên định định quyết tâm cưới nữ nhân như vậy vào cửa Phương gia.
Cùng lúc đó, Dương Ngọc Hoàn và Phương Vân còn thường xuyên lộ diện ở những nơi công cộng, ý đồ đánh vỡ lời đồn "Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại", lấy lại hình tượng của Phương Vân, đáng tiếc hiệu quả rất không lý tưởng.
Ngược lại là Dương Ngọc Hoàn nhận lấy rất nhiều thanh âm ca ngợi.
"Bị trượng phu từ bỏ, còn muốn đi ra giữ gìn danh dự của trượng phu!"
"Nữ nhân hiền lương thục đức biết bao!"
"Nếu ta có nữ nhân như vậy đã sớm sủng lên trời, hận không thể hái mặt trăng trên trời xuống cho nàng, thật sự là không biết trân trọng!"
"Nữ nhân tốt đều để cho đại tra nam chà đạp, thiên đạo bất công!"
"Phương Vân này thật sự nên bị nhốt vào lồng heo!"
...
Cùng nhau đi, Dương Ngọc Hoàn thu hoạch một đống ca ngợi, Phương Vân thu hoạch một đống nước bọt.
"Tướng công, ủy khuất ngươi rồi!" Dương Ngọc Hoàn đau lòng nói.
Ở một thế giới khác, tướng công của nàng là thiên chi kiêu tử, đứng đầu thánh tiền tứ tài, còn là đệ nhất quan trạng nguyên mấy ngàn năm đến nay, thanh danh hiển hách, kết quả đi vào thế giới này không được mấy ngày liền biến thành chuột chạy qua đường.
Thế nhưng tất cả những điều này rõ ràng đều là một hiểu lầm, tại sao lại gặp phải bất công như thế?
Phương Vân nắm lấy ta Dương Ngọc Hoàn, lắc đầu nói: "Ta không khổ, chỉ cần Ngọc Hoàn tỷ tin tưởng ta, cho dù gánh vác ô danh ngàn năm, cho dù đời này không thể tẩy trắng cũng không sợ!"
Đúng lúc này, Tuyết Khinh Mi đi tới.
Phương Vân lộ ra nụ cười thân thiết: "Tuyết tài nữ..."
"Ngươi ngậm miệng, ta không muốn nói chuyện với Trần Thế Mỹ!" Tuyết Khinh Mi tức giận.
Phương Vân: "..."
Tuyết Khinh Mi lôi kéo Dương Ngọc Hoàn đến một góc, nóng nảy nói: "Ngọc Hoàn tỷ, ngươi sao còn đi cùng với hắn? Hắn ta vì Diệp Khuynh Thành từ bỏ ngươi, từ Văn Đạo đại lục, chạy đến nơi đây, đơn giản là không bằng cầm thú!"
"Tuyết tài nữ, ngươi hiểu lầm, tướng công ta căn bản không phải dạng người này..." Dương Ngọc Hoàn muốn giải thích.
Nhưng Tuyết Khinh Mi không tin: "Có phải là hắn ta uy hiếp ngươi làm như thế hay không?"
"Không có uy hiếp, là tâm ta cam tình nguyện."
Tuyết Khinh Mi đã hiểu, sinh ra ở thời đại người đọc sách, nữ nhân đều chú ý tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, Dương Ngọc Hoàn chính là nữ tử tam tòng tứ đức điển hình. Cho nên dù rằng nhận lấy ủy khuất, cũng muốn giữ gìn mặt mũi của trượng phu.
...
Đối với tình huống này, Tuyết Khinh Mi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại không thể làm gì.
Bởi vì, đây là một đặc thù thời đại điển hình của phụ nữ.
Nếu như không phải nàng có cơ hội chạy trốn ra ngoài, chỉ sợ tương lai cũng sẽ như thế.
Cho nên, Tuyết Khinh Mi chỉ có thể cầm lấy tay Dương Ngọc Hoàn thật chặt, vô cùng đồng tình nói: "Ngọc Hoàn tỷ, ủy khuất ngươi rồi!"
Dương Ngọc Hoàn: "..."
Phương Vân đang nghe lén: "..."
Cuối cùng, Dương Ngọc Hoàn một mặt bất đắc dĩ trở về.
Lúc này, lại có một người đàn ông xa lạ đột ngột đi ra, chỉ thấy hắn kích động nói: "Ngọc Hoàn? Ngươi có phải chính là nữ chính Dương Ngọc Hoàn bên trong « Truyện Trần Thế Mỹ bản hiện đại » hay không?"
Phương thức ân cần hỏi thăm này thật là xấu hổ, Dương Ngọc Hoàn lúng túng gật đầu.
Nam tử xa lạ kia càng thêm kích động: "Từ sau khi đọc « Truyện Trần Thế Mỹ bản hiện đại », ta đã bị ngươi mê hoặc thật sâu, không ngờ rằng trên đời này còn có nữ tử hiền lành hoàn mỹ giống như ngươi! Ngươi tốt hơn nhiều so với những nữ nhân Voldemort kia, muốn người ta bưng nước rửa chân, lễ hỏi động một chút lại đòi mấy trăm vạn linh tệ! Có thể cho một phương thức liên lạc hay không?"
"Không thể, ta là người có tướng công!" Dương Ngọc Hoàn yếu ớt nói.
Nam tử kia khinh bỉ Phương Vân sầm mặt bên cạnh, lớn tiếng nói: "Ngọc Hoàn, loại nam nhân vô tình vô nghĩa này ngươi còn ở cùng hắn ta làm gì? Vứt bỏ Phương Vân đi tới bên cạnh ta đi, ta muốn cho ngươi hạnh phúc!"
Thế mà đào góc tường ta ở trước mặt ta, mặt Phương Vân trong nháy mắt xanh lét rồi.