Mộc Li và Tuyết Khinh Mi ủ rũ cúi đầu trở về.
Tuyết Khinh Mi nói: "Mộc Li, nếu không thì bỏ đi vậy..."
"Không được, không thể cứ tính như vậy! Dễ dàng bị nhìn thấu như vậy quả thực là vô cùng nhục nhã!" Mộc Li nắm nắm đấm, sĩ khí hiên ngang nói: "Lần thứ nhất thất bại không sao, ta trở về nghiêm túc cải thiện, lần sau nhất định thành công!"
Mặt khác, Lâm Bắc Phàm cũng về đến nhà.
Thấy được Mộc Li, Lâm Bắc Phàm nhớ tới Hồng Đế cũng đến từ Man Thần đại lục.
"Hồng Đế, hẳn là đã lớn thành một đứa bé hai tuổi rồi nhỉ?" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Lúc trước, Hồng Đế mặc dù thần chí không rõ, linh hồn đã mất, lại thay Lâm Bắc Phàm chống đỡ tàn hồn của Man Thần, tranh thủ được đầy đủ thời gian cho hắn, vì báo ân Lâm Bắc Phàm dẫn chân linh của hắn ta tới thế giới này, tìm được một sản phụ đang sắp sinh để chuyển thế, bây giờ đã qua hai năm.
Hài tử một hai tuổi hẳn là hiểu chuyện rồi, có thể dẫn dắt nó tu luyện.
Lâm Bắc Phàm sử dụng thần thông Tra Thiên Quan Địa quan sát, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Gia hỏa này sao lại xuất hiện chứ? Lại còn muốn cướp manh oa của ta!"
Khu dân cư bình dân Giang Nam thành, bên trong một gian nhà trệt thấp bé có một đứa bé nho nhỏ đang nấu cháo.
Đứa trẻ này vô cùng nhỏ gầy, cắt đầu tấc ngắc, mặc quần áo rách rưới vá đi vá lại nhưng vô cùng sạch sẽ. Lúc này nó đang ngồi xổm ở bên cạnh một cái bếp lò, dùng củi lửa nấu cháo, bộ dáng cực kì chăm chú lại hết sức thuần thục.
Chờ sau khi cháo nấu xong, cẩn thận từng li từng tí đổ vào trong một cái chén nhỏ.
Chờ sau khi cháo nguội đi hơi ấm, lại cẩn thận từng li từng tí bê vào trong phòng, bên trong có một nữ tử trung niên sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, nhỏ giọng ho khan.
Nữ tử trung niên nhìn thấy tiểu hài tới, lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên: "Hồng nhi, ngươi đã đến rồi."
"Mẫu thân, cháo ta đã nấu xong rồi, mang tới cho ngươi ăn!"
"Được." Nữ tử trung niên nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi dậy dưới sự nâng đỡ của đứa bé.
Ngay sau đó, đứa bé bê một cái ghế đến, sau đó bưng cháo giẫm lên trên ghế, dùng thìa đút từng miếng cho nữ tử trung niên ăn, bộ dáng nhìn tuy nhỏ bé lại phá lệ cẩn thận.
Nữ tử trung niên một bên uống cháo, một bên nhìn đứa bé trước mắt, trong mắt tràn đầy hiền lành cùng... áy náy.
Nếu như không phải thân thể không ra gì, ai nguyện ý nhìn đứa bé nhà mình nhỏ như vậy đã phải chịu khổ?
Nàng thật sự thống hận chính mình.
Có đôi khi nàng thật sự muốn chết đi coi như xong, không liên lụy hài tử.
Thế nhưng cảm giác của hài tử đặc biệt linh mẫn, mỗi một lần có loại dự định này, nó luôn luôn đi theo nàng, nhìn chằm chằm nàng.
Sau đó, nàng lại không muốn chết nữa, hài tử đã không có cha, không thể không có mẹ.
Nàng muốn nhìn hài tử lớn lên, sau đó lấy vợ sinh con.
Chỉ hi vọng, mình còn có thể sống đến lúc đó.
"Nương, hiện tại ta đi rửa chén, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe
Nhìn thân ảnh nhỏ bé rời đi, nữ tử trung niên thở dài: "Hồng nhi, khổ ngươi..."
Đứa nhỏ rửa xong bát đũa, sau đó đánh một bộ quyền pháp trong sân.
Quyền pháp này tên gọi là gì không biết, giống như bẩm sinh, cảm giác thường xuyên luyện tập sẽ có chỗ tốt đối với thân thể. Cứ như vậy luyện một năm, mặc dù nhỏ gầy nhưng thân thể lại càng ngày càng khỏe.
Trừ cái đó ra, nó cảm giác mình và những đứa trẻ khác không hoàn toàn khác biệt.
Tỉ như những đứa trẻ khác ngử dậy liền khóc khóc nháo nháo, mà nó lại không muốn khóc, cảm giác như thế thật là xấu hổ.
Từ nhỏ đã vô cùng thông minh, thứ gì cũng học rất nhanh. Hơn nữa suy nghĩ vô cùng phức tạp, có được sự ổn trọng hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác, làm việc thích nghĩ trước nghĩ sau.
Loại cảm giác này phảng phất giống như... có được trí nhớ kiếp trước vậy.
Nó không biết loại cảm giác này là tốt hay là xấu, cũng rất cảm kích mình có được những thứ này, bởi vì cái này có thể giúp nó chèo chống cả nhà, có năng lực thủ hộ thân nhân duy nhất trên đời này.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
"Là ai?" Tiểu hài kêu lên một tiếng, sau đó thông qua lỗ nhỏ ở cổng nhìn thấy một người xa lạ đứng ở bên ngoài.
"Ngươi là ai, tới nhà của ta làm gì?" Đứa bé lại hỏi, vẫn không mở cửa.
Thấy đứa nhỏ cảnh giác như thế, người sở hữu Hệ thống Tối Cường Sư Tôn Mã Đông Lai hài lòng nhẹ gật đầu, nói: "Ta tên Mã Đông Lai, là một lão sư của Giang Nam học viện, chuyên đến thu ngươi làm đồ đệ."
Đứa bé sững sờ, lão sư Giang Nam học viện?
Thu nó làm đồ đệ?
Nếu như trẻ con nhà bình thường nhận được lời mời như thế này, khẳng định sẽ mừng rỡ như điên.
Nhưng nó cũng không bị hưng phấn choáng váng đầu óc, mà là tỉnh táo hỏi: "Ngươi có cái gì có thể chứng minh thân phận của ngươi?"
"Đây là giấy chứng nhận giáo sư của ta!" Mã Đông Lai lấy ra một cái giấy chứng nhận, sau đó trên thân ngưng tụ một đạo kình khí kinh khủng, nói: "Ngươi xem, nếu như ta muốn vào, ngươi không ngăn được ta."
Đứa nhỏ không nhìn ra giấy chứng nhận thật hay giả, nhưng mà thái độ của Mã Đông Lai làm nó bỏ đi hoài nghi.
Đứa nhỏ mở cửa: "Lão sư mời vào, vừa rồi không đúng!"
"Không có việc gì, ngươi làm như vậy rất tốt, ta vừa lòng cực kì!" Mã Đông Lai gật đầu, phong phạm tông sư một phái nói: "Một đứa trẻ hiếu thuận, tuổi còn nhỏ đã chăm sóc mẫu thân bệnh nặng, nhẫn nhục chịu khổ, phẩm đức cực kì tốt. Lại thêm ngươi có được thiên phú tu luyện, thỏa mãn điều kiện tuyển đồ đệ của ta, cho nên đặc biệt tới thu ngươi làm đồ đệ, dẫn ngươi đi lên con đường tu luyện."
Mã Đông Lai lúc này rất hưng phấn, khó gặp gỡ được một người thiên phú và phẩm tính đều phù hợp tiêu chuẩn tuyển chọn đồ đệ của hắn ta.
Ở phương diện thiên phú, hệ thống nói cho hắn ta biết đây là một đứa bé nghịch thiên tư chất không kém Na Tra, Tiểu Niếp Niếp. Ở phương diện phẩm đức, từ nhỏ đã hiếu thuận như thế, lễ phép đối xử mọi người, quá phù hợp điều kiện thu đồ đệ của hắn ta, thế là không nhịn được xuất thủ.
Đứa nhỏ cúi mình vái chào: "Thật xin lỗi, hảo ý của ngươi ta xin nhận. Nhưng mẫu thân của ta bệnh nặng, ta muốn ở nhà, một bước cũng không rời chiếu cố nàng, không thể đi theo ngươi tu luyện."
Mã Đông Lai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà là mỉm cười: "Nếu như ta chữa khỏi cho mẫu thân của ngươi thì sao?"
Ánh mắt đứa nhỏ sáng lên, vội vàng nói: "Vậy ta sẽ bái ngươi làm thầy, đi theo ngươi tu luyện!"
"Đi trước dẫn đường đi!" Mã Đông Lai thoải mái vung tay lên, với hắn ta mà nói, bệnh của một người bình thường có thể gọi là bệnh sao, đối với hắn ta một tu luyện giả Siêu Phàm cảnh giới này mà nói không phải đến tay bệnh dứt?
Nếu như ta đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chữa khỏi bệnh của mẫu thân nó, đứa nhỏ này chẳng phải là mang ơn, sau đó lập tức bái vào môn hạ của hắn ta, dốc lòng tu luyện? Mã Đông Lai nhịn không được tự sướng.
Kết quả rất nhanh bị đánh sưng mặt.
Vô luận hắn ta đưa vào bao nhiêu linh khí điều dưỡng thân thể của nữ tử trung niên nhưng mà đều không có một tia chuyển biến tốt đẹp.
Thậm chí còn lấy ra linh phù, linh đan diệu dược, đều không có hiệu quả.
Trên mặt Mã Đông Lai đổ mồ hôi: "Thật có lỗi, năng lực ta có hạn, không cứu được mẫu thân ngươi."
Ngay cả Siêu Phàm đại cao thủ cũng không chữa khỏi được bệnh của mẫu thân, đứa bé không nhịn được thất vọng.
Mã Đông Lai lại nói: "Nhưng mà ta quen biết một vị mục sư rất lợi hại, thương nặng cỡ nào cũng có thể chữa khỏi, để ta bảo hắn chữa cho mẹ ngươi!"
Đứa bé lại một lần nữa dấy lên hi vọng.