Không đến một hồi, Mã Đông Lai kéo Siêu Cấp Độc Nãi Hoàng Nhất Bạch tới.
Phương thức trị liệu của Hoàng Nhất Bạch mặc dù làm cho người ta khó mà tiếp nhận, nhưng trình độ trị liệu của hắn ta là thật sự cao, cho dù là cao thủ cấp Tôn Giả thoi thóp đều được mấy bàn tay của hắn ta đập sống lại, người bình thường càng không đáng kể.
Cho nên, hắn tin tưởng Hoàng Nhất Bạch nhất định có thể cho hắn một câu trả lời thỏa mãn.
Thế nhưng quan sát một lúc sau, Hoàng Nhất Bạch lắc đầu: "Thật có lỗi, ta không cứu được nàng."
"Ngay cả ngươi cũng không cứu được?" Mã Đông Lai kinh sợ, liền ngay cả đứa bé cũng rất bất ngờ.
"Tình huống của nàng... vô cùng phức tạp." Siêu Cấp Độc Nãi Hoàng Nhất Bạch khó được nghiêm túc lên: "Các ngươi nhìn bộ dáng của nàng mặc dù rất giống chỉ là sinh bệnh, nhưng kỳ thật nàng đã chết, căn bản không cứu được."
"Nghiêm trọng như vậy?" Mã Đông Lai giật nảy mình.
"Mục sư, ngươi có phải đang nói đùa hay không? Mẹ ta lại rõ ràng còn sống, vì cái gì nói nàng chết rồi?" Hài tử sốt ruột.
"Xác thực đã chết, nhưng lại bị bậc đại thần thông cưỡng ép kéo dài tính mạng, cho nên mới biến thành bộ dạng nửa chết nửa sống." Hoàng Nhất Bạch nói: "Loại tình huống này hẳn là phát sinh ở hai năm trước."
"Hai năm trước?" Đứa bé sững sờ, hai năm trước đúng là thời điểm nó ra đời.
"Khụ khụ, không sai, hai năm trước ta nên chết rồi..." Nữ tử trung niên ho khan nói: "Hai năm trước ở thời điểm ta sinh con kỳ thật đã không còn hô hấp, đã bị phán định là khó sinh mà chết. Thế nhưng về sau ta lại như kỳ tích sống lại, đồng thời sinh ra Hồng nhi. Có Hồng nhi, ta cho rằng thời gian cực khổ cứ vậy mà đi qua rồi, thế nhưng về sau thân thể của ta càng ngày càng tệ, thẳng đến một năm trước lại một lần nữa bị bệnh liệt giường... Khụ khụ, ta cuối cùng hiểu rõ, ta sớm muộn vẫn phải đi..."
Nữ tử trung niên ôn nhu sờ đầu của đứa bé, nói: "Ta rất cảm kích ông trời cho ta thời gian hai năm làm bạn với Hồng nhi, thế nhưng ta lại quá tham lam, còn muốn sống lâu hơn, nhìn Hồng nhi lớn lên... ông trời lại không cho!"
"Mẫu thân, không nên nói như thế, nhất định có thể sống rất lâu, chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau!" Đứa bé kích động nói.
Mã Đông Lai và Hoàng Nhất Bạch lắc đầu lui ra ngoài.
Một lát sau, đứa bé đỏ ngầu con mắt ra ngoài, bái Hoàng Nhất Bạch: "Cảm tạ Hoàng mục sư tôn kính! Phiền ngươi nói cho ta biết, mẫu thân của ta còn có bao nhiêu thời gian?"
"Nhiều nhất không đến một năm." Hoàng Nhất Bạch nặng nề nói.
Sắc mặt đứa bé trắng nhợt, lại một lần nữa nặng nề mà cúi đầu: "Cảm tạ Hoàng mục sư nói cho ta."
Sau đó lại cúi đầu với Mã Đông Lai: "Cảm tạ Mã lão sư, nhưng mà ta không thể cùng ngươi đi tu luyện, ta phải làm bạn với mẫu thân."
Mã Đông Lai há to miệng, cuối cùng gật đầu bất đắc dĩ, móc ra một tờ linh phù đưa tới: "Đây là đưa tin phù của ta, có cần có thể liên hệ ta."
"Tạ ơn Mã lão sư." Đứa bé nắm thật chặt, cảm kích nói.
Mã Đông Lai và Hoàng Nhất Bạch rời đi, nụ cười trên mặt đứa bé cũng đã biến mất, vô lực ngã xuống.
Cho tới nay nó chỉ là ra vẻ kiên cường thôi, chỉ là ôm hi vọng mẫu thân sớm muộn có một ngày có thể khôi phục như cũ. Thế nhưng bây giờ ngay cả hi vọng cũng không có, cảm giác vô lực quét sạch toàn thân, khiến nó cảm thấy hết sức băng lãnh.
Đúng lúc này, trong đầu đứa bé vang lên một thanh âm.
"Đinh! Hệ thống Đánh Quái Thăng Cấp khởi động thành công! Xin chào túc chủ, ta là quản gia của hệ thống!"
"Là ai?" Hài tử la hoảng lên.
"Đừng hô to gọi nhỏ, ta ở trong óc của ngươi, ngươi ngưng thần tĩnh khí suy nghĩ một chút liền thấy." Lại là thanh âm kia.
Đứa nhỏ lập tức ngưng thần tĩnh khí, phát hiện trong đầu xuất hiện một người thanh niên xa lạ đang vểnh chân bắt chéo cà lơ phất phơ ngồi ở bên trên một cái ghế, nhìn nó giống như cười mà không phải cười, bộ dáng vô cùng muốn ăn đòn.
Thanh niên xa lạ này chính là Lâm Bắc Phàm huyễn hóa ra.
Bồi dưỡng Hồng Đế có rất nhiều loại phương pháp, nhưng sau khi tiếp xúc đến rất nhiều người sở hữu hệ thống, Lâm Bắc Phàm cũng muốn chơi kiểu hệ thống một lần.
Thế là liền lấy hệ thống gà mờ lúc trước thu lại được từ Giả Chính nơi đó tiến hành một phen cải tạo, sau đó đưa ra, mà chính hắn thì đóng vai nhân vật quản gia của hệ thống.
"Ngươi ngươi... ngươi là ai? Xuất hiện ở trong đầu ta định làm gì?" Đứa bé vô cùng sợ hãi, nhưng lại ra vẻ trấn định.
"Lười nói nhảm với ngươi, chính ngươi tự xem đi!" Lâm Bắc Phàm điểm ra một ngón tay, tin tức tiến vào trong đầu đứa bé, để nó cuộc biết hệ thống đến cùng là cái gì, quản gia của hệ thống lại là cái gì.
"Hệ thống, thật sự có thần kỳ như vậy? Chỉ cần đánh quái là có thể mạnh lên?" Đứa bé kích động.
"Không sai, hệ thống không gì làm không được! Chỉ cần ngươi không ngừng đánh quái thăng cấp, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ trở thành một Chí Tôn trấn áp Bát Hoang Lục Hợp, uy áp hoàn vũ!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Trở thành Chí Tôn?
Đứa bé hạnh phúc đã sắp ngất đi rồi.
Thiên hạ hôm nay, ai không biết ai không hiểu, Dạ Ma chính là Chí Tôn duy nhất của nhân tộc!
Dạ Ma từ khi xuất đạo đến nay, trấn áp yêu tộc, chống lại thiên ma, chặt đứt thăm dò của Tà Thần, ngắn ngủi thời gian mấy năm sáng lập vô số truyền kỳ, suất lĩnh nhân tộc quật khởi, trở thành chủ nhân giữa thiên địa!
Sinh mà làm người, ai không hi vọng có thể trở thành người đỉnh thiên lập địa giống như Chí Tôn?
Bây giờ, nó cũng có cơ hội!
Chỉ là nó quan tâm một vấn đề khác hơn, đứa bé mong đợi hỏi: "Vậy thì hệ thống, ngươi... ngươi có thể chữa khỏi bệnh trên người của mẫu thân ta không?"
"Mẫu thân ngươi căn bản không phải bệnh, mà là do triệu chứng từ chết chuyển thành sống để lại, sống lâu một ngày đều là đang đoạt mệnh với Diêm Vương."
Hài tử kinh hãi: "Làm sao ngươi biết rõ ràng như vậy?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Bởi vì mẫu thân ngươi năm đó chính là ta cứu sống."
Hài tử lần nữa kinh hãi, sau đó đại hỉ, lập tức quỳ xuống lạy dập đầu: "Cảm tạ đại nhân cứu sống mẫu thân của ta!"
"Không cần cám ơn, ta chủ yếu là vì cứu ngươi, thuận tiện mới cứu nàng."
Hài tử lại dập đầu một lần đầu: "Vẫn là phải cảm ơn, nếu như không có ngươi, ta sẽ thành đứa bé không có mẹ."
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Ngươi không sợ là ta đang lừa ngươi sao?"
Đứa bé lắc đầu: "Không sợ, bởi vì ta một tiểu tử nghèo, hơn nữa người không có một thứ gì, đại nhân làm bậc đại thần thông là chướng mắt. Nếu như trên thân thật có đồ vật đại nhân muốn, cứ việc cầm đi, ta không phản kháng."
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu: "Ngươi không tệ, tuổi tác tuy nhỏ nhưng mạch suy nghĩ rõ ràng, nhìn rất thấu."
Đứa bé lại dập đầu: "Hi vọng đại nhân xem ở một mảnh chân thành của ta, chữa khỏi bệnh cho mẫu thân của ta, ta làm trâu làm ngựa hồi báo!"
Lâm Bắc Phàm vô tình nói: "Ta và nàng không thân chẳng quen, tại sao phải cứu nàng?"
Sắc mặt đứa bé trắng nhợt.
"Muốn cứu, cũng chỉ có thể là tự ngươi đi cứu!"
Đứa bé dập đầu: "Xin đại nhân nói cho ta phải đi cứu mẫu thân của ta như thế nào."