Mọi người kinh hãi muốn chết.
"Vì cái gì... ta sẽ trở nên già nua?"
"Rốt cục ngươi đã làm gì với chúng ta vậy, vì cái gì lại già nhanh như vậy?"
"Vậy mà không thể ngăn cản?"
...
Có Chí Tôn lấy ra Đế binh, thế nhưng vẫn cứ không cách nào ngăn cản.
"Đây là sức mạnh của tháng năm, trừ phi các ngươi lĩnh ngộ thời gian pháp tắc, không thì mơ tưởng ngăn cản!" Lâm Bắc Phàm mặt không đổi sắc nói: "Ở trong phạm vi bao phủ của Chớp Mắt Ngàn Năm, thời gian sẽ gia tốc lưu động, 1 giây tương đương 1000 năm! Không thành Thần Ma, cuối cùng đều sẽ chết! Khác nhau chỉ ở chỗ... các ngươi ai có thể sống được lâu hơn!"
"Nhất định phải giết hắn, không thì chúng ta đều phải chết già!"
"Nhất định phải lập tức giết hắn!"
...
Các vị Chí Tôn ngao ngao kêu lên, lao đến thi triển toàn lực.
Thế nhưng trên người Lâm Bắc Phàm có Tuế Nguyệt Chi Khu gia trì, tất cả công kích đều không đánh được đến.
Cứ như vậy kéo dài mấy phút, một vị Chí Tôn tuổi già sắc suy rốt cục không chịu nổi, tóc trắng xoá, trên mặt có thêm rất nhiều nếp nhăn, phát ra tiếng rống khàn giọng: "A... Ta không chịu được!"
Sau đó, ở dưới sự ăn mòn của tuế nguyệt, hôi phi yên diệt.
Không bao lâu về sau, người thứ hôi phi yên diệt.
Tiếp theo là người thứ 3...
Thế giới linh khí khôi phục, Khô Lâu đại đế vẫn đang cùng Vô Thiên Ma Đế ác chiến.
Thế nhưng cả hai kém một đẳng cấp lớn, thực lực cũng khác biệt như ngày đêm, Khô Lâu đại đế một lần lại một lần bị đánh bại, xương cốt có thể so với Đế binh đã rạn nứt, bộ dáng nhìn khá là thê thảm.
Vô Thiên Ma Đế cầm trong tay một cây giản đen nhánh tỏa sáng, cao cao tại thượng nói: "Tiểu khô lâu, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội! Nếu như ngươi nhận thua, đồng thời bái ta làm chủ, ta tha cho ngươi một mạng!"
"Bái ngươi làm chủ? Phi! Chỉ bằng ngươi cũng xứng?" Khô Lâu đại đế rất kiên cường: "Cho dù là Chí Tôn nhân tộc cũng không dám nói như vậy!"
"Chí Tôn nhân tộc? Hắn đã tự thân khó bảo toàn, làm gì phải chấp mê bất ngộ?" Vô Thiên Ma Đế nói.
"Không phải là Chí Tôn nhân tộc chứ?"
"Không phải, nếu như là Chí Tôn bên ta, thế giới sẽ vì vậy mà cực kỳ bi ai!"
...
Nhưng nhân tộc vẫn tràn đầy lo lắng.
Vô Thiên Ma Đế biến sắc, bởi vì vẫn lạc chính là Chí Tôn một phe này của hắn ta.
Khô Lâu đại đế cười ha ha: "Vô Thiên Ma Đế, ngươi xem đi, chết trước chính là người bên này của ngươi!"
Vô Thiên Ma Đế hừ lạnh một tiếng, kỳ thật hắn ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đối phó Chí Tôn nhân tộc cường đại không có khả năng không có hi sinh, chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy đã có người đã chết, còn là trước mặt Khô Lâu đại đế, điều này khiến mặt mũi hắn ta có chút không chịu được.
"May mắn mà thôi!" Sắc mặt Vô Thiên Ma Đế khó chịu nói: "Còn có 11 vị Chí Tôn, hắn sống được tiếp sao? E rằng chỉ là sự phản kích trước khi chết của Chí Tôn vẫn lạc cũng đã để hắn bị thương nặng."
Sắc mặt Khô Lâu đại đế sầm lại, lời này không sai.
Cường giả cấp Chí Tôn có thể tu luyện tới cảnh giới Chí Tôn, đều là cực kì tiếc mệnh, hơn nữa đều có át chủ bài, sẽ không dễ dàng lấy mệnh ra cược, bởi vì sự phản công của Chí Tôn trước khi chết cũng làm người ta ăn đủ.
Bây giờ một vị Chí Tôn chết rồi, Chí Tôn nhân tộc chỉ sợ không dễ chịu.
Khô Lâu đại đế mạnh miệng: "Dù sao là người bên này của ngươi chết trước, ngươi nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng!"
"Được, nếu ngươi đã không chịu thua, ta đánh tới khi ngươi phục mới thôi!" Vô Thiên Ma Đế nghiêm nghị nói, hắc giản trên tay hóa thành một con hắc long to lớn, đụng vào trên xương cốt của Khô Lâu đại đế, xương cốt lại bị vỡ một mảnh.
Khô Lâu đại đế đau đến nhe răng trợn mắt, quỷ hỏa cũng mờ đi một phần.
Nhưng hắn vẫn cứ quật cường ngẩng đầu.
Không phải là vì mình, không phải là vì Chí Tôn, mà là vì người trong lòng Diệp Khuynh Thành. Hắn tin tưởng Diệp Khuynh Thành đang ở ngay bên dưới nhìn xem hắn, hình tượng lúc này của bản thân trong lòng nàng nhất định trở nên cực kì cao lớn vĩ đại.
Cũng không lâu lắm, Chí Tôn chiến đài lại rơi xuống một trận mưa máu.
Vô Thiên Ma Đế sầm mặt lại, lại là Chí Tôn một phe này của hắn ta.
Khô Lâu đại đế lần nữa cười ha ha: "Vô Thiên, ngươi bên kia lại có người chết! Nhanh như vậy đã chết mất hai người, người bên này của ngươi yếu đuối cỡ nào vậy? Đánh là chết? Ha ha..."
"Muốn chết!" Vô Thiên Ma Đế phẫn nộ, hắc giản lại thọc tới, một cây xương sườn của Khô Lâu đại đế gãy mất.
Khô Lâu đại đế đau đến ngao ngao kêu: "Ngươi cũng chỉ biết tìm ta khoe khoang, có bản lĩnh tiến vào Chí Tôn chiến đài tìm Dạ Ma đơn đấu đi!"
Qua không đến một phút, rơi xuống cơn mưa máu thứ 3.
Lần này không chỉ ở Chí Tôn chiến, liền ngay cả Ma Giới cũng rơi xuống mưa máu theo.
Điều này có ý nghĩa, người thứ 3 vẫn lạc chính là Ma Đế.
Khô Lâu đại đế lại một lần nữa cuồng tiếu, mặt Vô Thiên Ma Đế càng đen hơn.
Vô Thiên Ma Đế nhìn Chí Tôn chiến đài, trong lòng có thêm mấy phần oán trách. Các ngươi từng tên từng tên Chí Tôn này thật sự quá phế vật, nhiều người như vậy đánh một người, kết quả còn hao tổn ba vị Chí Tôn?
Sau đó, thế mà thật sự giống như bị rong huyết vậy, liên tiếp rơi xuống mưa máu.
Mang ý nghĩa, lại có mấy vị Chí Tôn vẫn lạc, thế mà tất cả đều là một phía của Vô Thiên Ma Đế, nhân số tử vong đã đạt đến 6 người.
Nhân tộc chúc mừng, thấy được hi vọng.
Khô Lâu đại đế buông lỏng trong lòng, lại một lần nữa càn rỡ cười to: "Hay lắm, ha ha!"
"Ta loại trừ ngươi trước, lại đi giết Chí Tôn nhân tộc!" Vô Thiên Ma Đế cũng gấp, hai mắt bắn ra sát cơ mãnh liệt. Lúc đầu cho là có 12 vị Chí Tôn đã đủ rồi, hiện tại xem ra hắn ta không xuất thủ không thể được.
Về phần Khô Lâu đại đế, ban đầu còn muốn thu làm nô, hiện tại chỉ có thể thống hạ sát thủ.
"Vậy ngươi đến nha, bản sự khác ta không có, chỉ là mệnh đủ cứng!" Khô Lâu đại đế kêu to.
Tiếp theo, Vô Thiên Ma Đế toàn lực vận chuyển, mỗi lần đâm ra một giản, xương cốt của Khô Lâu đại đế liền gãy một cục, cuối cùng đánh cho Khô Lâu đại đế tứ chi gãy hết, xương sườn cũng đoạn mất, xương sống cũng gãy mất, chỉ còn lại một cái đỉnh đầu còn hoàn hảo không chút tổn hại.
"Ngươi không giết chết được ta!" Khô Lâu đại đế cũng điên dại, vậy mà dùng răng cắn hắc giản, phát ra thanh âm răng rắc răng rắc.
"Chết đi cho ta!" Vô Thiên Ma Đế chấn động, răng Khô Lâu đại đế rơi hết ra.
Cùng lúc đó, một trận tiếp một trận mưa máu phô thiên cái địa rơi xuống, rơi đến nỗi lòng người bấp bênh bàng hoàng.
Thẳng đến cơn mưa máu thứ 12 rơi xuống, Dạ Ma rốt cục thoát khốn mà ra.