"Chí Tôn thắng rồi, nhân tộc được cứu rồi!"
"Cuối cùng vẫn là Chí Tôn nhân tộc của chúng ta hơn một bậc!"
"Chí Tôn bất bại!"
"Trận chiến này tất thắng!"
...
Nhân tộc chúc mừng, vui mừng hớn hở.
Vô Thiên Ma Đế lại bị dọa đến khiếp đảm, 12 vị Chí Tôn cũng không vây được hắn, mình khẳng định cũng không phải đối thủ, lập tức bỏ Khô Lâu đại đế, chạy về phía ma giới.
"Ngươi rốt cục ra rồi, không thì ta thật sự sẽ xong đời!" Chỉ còn lại bộ xương đầu, Khô Lâu đại đế bay tới, ngao ngao kêu.
"Vất vả ngươi rồi, Khô Lâu đại đế! Chờ ta thu thập xong Vô Thiên Ma Đế sẽ giúp ngươi nối liền xương cốt!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Vậy ngươi nhanh lên!" Khô Lâu đại đế kêu.
"Vô Thiên Ma Đế, chết!" Lâm Bắc Phàm đấm ra một quyền, Tịch Diệt Vạn Pháp, thời không dừng lại.
Vô Thiên Ma Đế thực lực cường đại, có thể tránh thoát một chút, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Hắn ta tránh ra, việc duy nhất làm được chính là phát ra lời kêu cứu: "Chủ Thần, cứu ta!"
Trên trời hạ xuống một vệt thần quang, đây là ánh sáng tiếp dẫn.
"Ai tới cũng không thể cứu được ngươi!" Lâm Bắc Phàm lắc lắc một ngón tay, thi triển thần thông Tuế Nguyệt Chi Khu đối với Vô Thiên Ma Đế, thân thể Vô Thiên Ma Đế trở nên hư ảo, ánh sáng tiếp dẫn của Chủ Thần không chiếu được tới.
Mà Tịch Diệt Vạn Pháp của Lâm Bắc Phàm lại xuyên nhanh qua dòng sông thời gian, đánh vào trên thân Vô Thiên Ma Đế.
"Phốc!" Vô Thiên Ma Đế đẫm máu, cuối cùng tịch diệt.
Ma giới rơi xuống mưa máu, thiên địa đại bi thảm thiết, mưa gió phiêu diêu như là tận thế.
Bởi vì từ đó, ma giới không còn một vị Ma Đế nào nữa.
Đối với một thế giới mà nói, là tổn thất cực kì lớn.
Nhưng mà, đối với Lâm Bắc Phàm tới nói vẫn còn chưa kết thúc, bởi vì thế giới linh khí khôi phục vẫn còn bị thiên ma và luân hồi chiến đội phá hoại, nhất định phải thanh trừ.
Lâm Bắc Phàm trở về, dây xích pháp tắc lôi điện trên người sáng lên, vô số thần lôi từ trên trời giáng xuống.
"Ầm ầm ầm ầm ầm..."
Mỗi một đạo thần lôi đều có thể so với một kích của Đại Tôn Giả.
Xem như ngay cả cao thủ thực lực cường đại cấp Đại Tôn Giả có thể ngăn cản được một lần cũng không ngăn cản được hàng trăm hàng ngàn lần.
Kể từ đó, mấy trăm triệu thiên ma đại quân, trên trăm chiến đội luân hồi, toàn bộ hủy diệt!
Cùng lúc đó, Lâm Bắc Phàm còn lợi dụng không gian pháp tắc, đóng lại hai cánh cửa ma quật.
"Bái kiến Chí Tôn!" Mọi người cùng kêu to lên.
Lâm Bắc Phàm cao giọng nói: "Tất cả Ma Đế đã chết, ma quật đã bịt kín, từ nay về sau không còn nỗi lo thiên ma nữa! Các ngươi tu luyện tử tế, tương lai giao cho các ngươi!"
"Cảm tạ Chí Tôn!" Mọi người lần nữa hét to, ánh mắt tràn ngập sùng bái.
Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó biến mất.
Lúc này, một cái đầu lâu bay ra: "Chờ ta một chút, ngươi đã nói giúp ta nối xương đầu, không thể nói mà không làm gì hết chứ!"
Trận đại chiến này kết thúc, việc này tạo thành ảnh hưởng sâu xa.
Ma giới, Luân Hồi điện, Phòng quản lý người xuyên việt, Cục quản lý hệ thống, tứ đại thế lực đỉnh tiêm hết thảy phái ra 13 vị Chí Tôn cao thủ vây quét Chí Tôn nhân tộc, kết quả toàn bộ ngã xuống, không có ngoại lệ, thực lực của 4 phe thế lực này đại tổn, đưa tới oanh động to lớn.
Chí Tôn nhân tộc thanh danh lan xa, chấn nhiếp vạn giới!
Nhắc đến Chí Tôn nhân tộc của thế giới linh khí khôi phục, bất kỳ người nào cũng tỏ ra kính sợ.
Bởi vì tổn thất quá lớn, Chí Tôn nhân tộc uy hiếp quá lớn, Luân Hồi điện, Phòng quản lý người xuyên việt, Cục quản lý hệ thống chỉ có thể tạm thời hành quân lặng lẽ, thế giới linh khí khôi phục nghênh đón một đoạn thời gian hòa bình phát triển.
Trải qua trận đại chiến quét sạch toàn thế giới này, đông đảo thiên kiêu đều có thu hoạch, lập tức bế quan cường hóa.
Lâm Bắc Phàm cũng là như thế, hắn thu lấy hết tất cả tài phú của 13 vị Chí Tôn cao thủ, hiện tại trình độ giàu có tăng lên gấp bội.
Duy chỉ có Khô Lâu đại đế, xương cốt nát hết, nằm ở trên giường, linh hồn chi hỏa lơ lửng không cố định, nhìn giống như đã thời gian không còn nhiều lắm.
Khi Diệp Khuynh Thành nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta cũng giật mình kêu lên: "Làm sao ngươi lại biến thành như thế này? Không phải ngươi tìm Chí Tôn nối xương đầu sao? Sao nhìn lại còn thảm hơn so với ban đầu vậy?"
Diệp Khuynh Thành thật ra là không muốn tới, nhưng người khác nói Khô Lâu đại đế vì chống cự Vô Thiên Ma Đế bị thương nặng khó trị, đã ở vào thời khắc sinh mệnh hấp hối, hi vọng ở trước lúc chết gặp nàng một lần, cho nên mới bất đắc dĩ tới.
Kết quả đi thăm một chút, quả là thế.
Khô Lâu đại đế nhìn thấy gương mặt tuyệt mĩ của Diệp Khuynh Thành, cặp quỷ hỏa lơ lửng không cố định quỷ kia vậy mà lại biến thành hình trái tim, vừa suy yếu vừa ho khan nói: "Khuynh Thành, ngươi đã đến rồi, ngươi quả nhiên vẫn quan tâm ta..."
Diệp Khuynh Thành vội vàng nói: "Tuyệt đối đừng hiểu lầm, không phải ta quan tâm ngươi mới tới, mà là xem ngươi chết hay chưa."
Khô Lâu đại đế tiếp tục ho khan: "Khuynh Thành, ta biết ngươi chính là mạnh miệng mềm lòng. Kỳ thật ta biết bây giờ trong lòng ngươi nhất định vô cùng khó chịu, vô cùng thống khổ, bởi vì Tiểu Cốt Cốt ngươi yêu mến nhất đã sắp rời đi rồi..."
Diệp Khuynh Thành vội vàng phủ nhận: "Khả năng là ngươi hiểu lầm rồi, căn bản không có có chuyện như vậy!"
Sau đó lại hỏi: "Ngươi không phải đi tìm Chí Tôn chữa thương sao, chẳng lẽ ngay cả Chí Tôn cũng không trị được cho ngươi?"
Khô Lâu đại đế khẽ lắc đầu: "Tìm rồi, nhưng lm thương thế của ta thực sự quá nặng, thật sự không trị được. Nhưng mà ở thời điểm trước khi chết có thể nhìn thấy ngươi, ta cũng đủ hài lòng rồi."
Nghe hắn ta nói, Diệp Khuynh Thành cũng động lòng trắc ẩn.
Mặc dù tên Khô Lâu đại đế này quá đê tiện, đơn giản là đê tiện đến không có thuốc nào cứu được, nhưng chân ái không nên bị chế giễu.
Hơn nữa hắn ta cũng là vì nhân tộc mới nhận trọng thương như thế.
"Ngươi cẩn thận chữa thương, sẽ khá hơn." Diệp Khuynh Thành an ủi.
Khô Lâu đại đế lại lắc đầu: "Không lành được, người trong nhà biết chuyện nhà mình, có thể sống lâu một giây đều là thượng thiên ban ân. Khuynh Thành, trước khi chết, ta muốn đọc một bài thơ cho ngươi, hi vọng ngươi thích!"
"Đọc đi." Diệp Khuynh Thành nói khẽ.
"Vậy ta đọc." Khô Lâu đại đế tằng hắng một cái, sau đó rành rọt mà nói:
Thiên chùy vạn kích xuất thâm san,
Liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn.
Phấn thân toái cốt toàn bất cố,
Ái nhĩ khuynh thành ức vạn niên..
(Trải qua ngàn vạn rìu búa đập nện lấy ra từ rừng sâu,
Lửa hừng hực thiêu đốt cũng coi như chuyện bình thường.
Cho dù tan xương nát thịt có gì mà sợ hãi,
Yêu Khuynh Thành ngươi ngàn vạn năm.)
(Câu cuối nguyên tác là Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian - Muốn để lại một mảnh sáng sủa cho nhân gian)
...
Diệp Khuynh Thành nghe xong ngẩn ra, cái này không phải chính là một bài thơ cổ « Thạch hôi ngâm» sao?
Khá lắm, chỉ đổi một câu thơ để lừa phỉnh ta!
Lửa giận của Diệp Khuynh Thành vùn vụt bốc lên, nhưng nhìn đến dáng vẻ của Khô Lâu đại đế, lại nhanh chóng nguôi ngoai. Ta cần gì phải tranh luận với bộ khô lâu chỉ còn một hơi thở này chứ?
"Thơ không tệ, ta rất thích!" Diệp Khuynh Thành lúng túng cười.
"Thật sao?" Quỷ hỏa của Khô Lâu đại đế sáng lên, sau đó lại tối nhạt đi, vô cùng đáng thương mà nói: "Khuynh Thành, trước khi chết ngươi có thể sờ sờ xương cốt của ta hay không, để cho ta cảm thụ độ ấm của ngưoi?"
"Được thôi, sờ thì sờ, nhưng mà chỉ một chút thôi!" Đối đãi bệnh nhân, Diệp Khuynh Thành đưa ra nhượng bộ.
Sau đó vươn ngón tay ngọc sờ xương sọ của Khô Lâu đại đế một chút.
Khô Lâu đại đế sung sướng rên rỉ: "Đây chính là tay của Khuynh Thành, thật là tinh tế tỉ mỉ, thật là bóng loáng, thật là ấm áp..."
Nhìn khô lâu vẻ mặt bỉ ổi, Diệp Khuynh Thành cảm giác da gà rơi đầy đất.
Khô Lâu đại đế đưa ra yêu cầu quá đáng hơn một bước: "Khuynh Thành, ta đã sắp chết rồi, có thể thuận tiện cho một cái ôm nhiệt tình hay không?"
Nhưng Diệp Khuynh Thành nhẫn nại đã đến cực hạn, rống lớn: "Cút! Ngươi mơ tưởng!"
Sau đó giận đùng đùng rời đi.
"Khuynh Thành, Khuynh Thành, ngươi nghe ta nói..." Khô Lâu đại đế vốn định đuổi theo, nhưng nghĩ đến mình là một bộ khô lâu chỉ còn nửa mạng, đành phải từ bỏ cơ hội này.
Một vị Tôn Giả đi đến, nhỏ giọng hỏi: "Khô Lâu đại đế, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa dứt không?"
"Có thể gọi Sở Vân Phi bọn họ đến hay không, ta muốn gặp bọn họ một lần cuối!"