Lúc này, người sở hữu Hệ thống Não Động Chu Dịch mang theo khuôn mặt tươi cười đi tới.
"Sao ngươi lại không đi, có tin ta phá hủy hết xương cốt của ngươi hay không?" Khô Lâu đại đế chống nạnh hỏi.
Chu Dịch liền vội vàng khoát tay nói: "Khô lâu tiền bối không nên hiểu lầm, ta không phải đến lấy xương cốt của ngươi, ta là tới nhờ ngươi một việc."
"Chuyện gì?" Khô Lâu đại đế hỏi.
"Cái đó..." Chu Dịch xoa xoa tay, mong đợi hỏi: "Khô lâu tiền bối, ngươi có thể trả lại Đả Thần Tiên kia cho ta hay không? Đây chính là ta triệu hoán đi ra, xin nhờ!"
"Đây là ta giành được, dựa vào cái gì đưa cho ngươi?" Khô Lâu đại đế kích động: "Hơn nữa ta định dùng chiếc roi này đưa cho Khuynh Thành xem như nhận lỗi, ngươi hãy từ bỏ cái ý niệm này đi! Cả đám đều muốn cướp đồ vật của ta, cút!"
Chu Dịch bị đạp ra ngoài.
Chu Dịch kêu rên trong lòng, vì cái gì mỗi lần ta cụ hiện đồ vật ra luôn luôn có nhiều sóng gió như vậy?
...
Lúc này, ở bên trong một không gian không biết tên, có một người thanh niên mặc hắc bào.
Trên người hắn ta không có bất kỳ khí tức gì, nhìn thường thường không có gì lạ, thế nhưng không gian xung quanh xé nát mà lại không thương tổn được hắn ta chút nào.
Đúng lúc này, hắn ta đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nói: "Ma giới đại bi, Ma Đế đều chết sạch?"
Hắn ta chỉ một ngón tay, trước mắt xuất hiện một bức tranh, đó chính là hình ảnh Lâm Bắc Phàm giết chết 8 vị Ma Đế, từ vừa mới bắt đầu Huyết Ngục Ma Đế vẫn lạc, thẳng đến sau cùng Vô Thiên Ma Đế vẫn lạc, mỗi một màn đều hiện ra đến rõ ràng.
"Thế mà đều là chết ở trong tay cùng một người?" Trên mặt người thanh niên cong lên một đường cung, hứng thú dạt dào mà nói: "Hơn nữa còn là một người khiến cho ta nhìn không thấu, cái này hay rồi."
Trên thực tế, Ma Đế có chết hay không hắn ta không quan tâm, chỉ cần ma giới bất diệt thì không sao.
Bởi vì sinh mệnh hắn ta quá lâu đời rồi, lâu đến ngay cả tên của mình cũng quên mất, cái gì cũng đã gặp rồi, cái gì cũng đều từng chơi rồi, trái tim đã sớm rắn như thép, có thể khiến cho tâm cảnh của hắn ta gợn sóng đã không còn mấy.
Bây giờ thế mà toát ra một người trẻ tuổi khiến hắn ta nhấc lên hứng thú.
"Giết hết tất cả Ma Đế của ta, thật sự là không nể mặt ta. Để ta xem một chút, ngươi là thần thánh phương nào!" Thanh niên đứng dậy, đang chuẩn bị vượt qua thời không, đổ bộ thế giới linh khí khôi phục.
"Thế giới kia... thế mà không vào được?" Thanh niên nhíu mày, cảm giác cực kì quỷ dị.
Thực lực của hắn ta đã đạt đến cảnh giới thâm bất khả trắc, vạn giới không nói tới lui tự nhiên, nhưng có thể ngăn cản hắn ta đã không nhiều, mà có thể ngăn cản hắn cơ bản đều là đại thiên thế giới.
Bây giờ, một trung thiên thế giới nho nhỏ vậy mà chặn được hắn ta.
Không chỉ không vào được, thậm chí muốn thi triển một chút thủ đoạn cũng không được.
"Thần bí giống như tên tiểu tử kia!" Thanh niên cũng không để ý nhiều, ngược lại càng cảm thấy hứng thú hơn.
Bước ra một bước, cũng đã đi tới trong ma giới.
Sau đó quay người lại, xuất hiện ở trước mặt một con Bạch Hổ, chậc chậc dò xét: "Yêu tộc đến từ thế giới linh khí khôi phục, linh hồn của con người thể xác của yêu, lại còn yêu ma đồng tu, trên thân còn mang theo hệ thống... Thật là rất có ý tứ."
Đang tu luyện, người sở hữu Hệ thống Tối Cường Yêu Đế Tiểu Bạch Hổ đột nhiên bừng tỉnh.
"Ngươi... ngươi là ai?"
Toàn thân tóc gáy dựng hết lên, bởi vì người trước mắt đột nhiên xuất hiện khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm trí mạng.
Đáng sợ nhất là, thế mà liếc mắt một cái thấy ngay hư thực của hắn?
Thanh niên không nói gì, vẫy tay, Bạch Hổ hình thể khổng lồ tựa như một món đồ chơi bị hắn ta hút tới. Ở trong quá trình này, thế mà Bạch Hổ không thể động đậy được.
Bàn tay thanh niên để lên trên trán Bạch Hổ, kí ức của Bạch Hổ được mở ra, thanh niên nhanh chóng xem.
Cuối cùng, thanh niên nhẹ nhàng bắn tay, Bạch Hổ bay ra ngoài.
"Thật sự là một con Bạch Hổ có tình có nghĩa, đáng tiếc yêu sai người, rơi vào ma chướng!"
"Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm cái gì?" Bạch Hổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, người trước mắt lại có thể tùy ý xem trí nhớ của hắn, thực sự thật là đáng sợ.
Loại chuyện này chưa bao giờ gặp phải!
Trong lòng Bạch Hổ cực kì kinh dị, thế mà không sinh ra nổi một tia phản kháng trong lòng.
"Ta là ai ta cũng không nhớ rõ, nhưng mà người khác đều gọi ta là Ma Chủ, bởi vì ta là chủ nhân ma giới!" Thanh niên đứng chắp tay.
Con ngươi Tiểu Bạch Hổ con ngươi co rụt lại, là Ma Chủ, chủ nhân ma giới!
Khó trách, cũng chỉ có Ma Chủ có được thần uy như thế!
"Ngươi muốn báo thù tất nhiên phải chống lại Chí Tôn nhân tộc, nhưng chỉ bằng vào thực lực của ngươi bây giờ e là rất khó, ta giúp ngươi một chút đi, hi vọng ngươi cuối cùng đừng để ta thất vọng!" Ma Chủ điểm một chỉ, tất cả ma khí toàn bộ ma giới đều mãnh liệt mà đến, hóa thành một vòng xoáy ma khí cực lớn, nhanh chóng tràn vào trên thân Tiểu Bạch Hổ.
Toàn thân Tiểu Bạch Hổ tuôn ra máu, thống khổ giãy dụa, thế nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Cùng lúc đó, thực lực của Tiểu Bạch Hổ nhanh chóng tăng lên.
Sau đó đột phá đến Ma Đế, lại tiếp tục kéo lên cao, mỗi một khắc đều đang mạnh lên.
Thế nhưng Tiểu Bạch Hổ cũng càng trở nên thống khổ, trên thân tất cả đều là máu me, trên người mỗi một tổ chức tế bào nổ tung rồi lại trọng tổ, trọng tổ rồi lại nổ tung, không có một chút nào là hoàn chỉnh.
Tiểu Bạch Hổ cắn răng kêu răng rắc răng rắc, dùng hết toàn lực để cho mình bảo trì thanh tỉnh: "Ta không thể chết! Ta còn không báo thù, ta không thể chết! Đường Sơn, ta nhất định phải giết ngươi! Tiểu Vũ tỷ..."
Ở bên trong quá trình này, Ma Chủ đều chỉ thờ ơ.
...
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang tiêu hóa thu hoạch của trận chiến này.
Cảnh giới đạt đến Thiên Nhân cửu giai, thực lực càng là bước về phía trước một bước, đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, Lâm Bắc Phàm có thể không chút nào khiêm tốn nói khoác, ở dưới Thần Ma hắn xếp số một.
Bởi vì thực lực trở nên cường đại, hắn đã có thể vận dụng thời gian pháp tắc tương đối linh hoạt.
Ở bên trong tất cả các pháp tắc, thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc là một trong hai pháp tắc cường đại nhất. Trong đó còn có một câu truyền miệng, không gian vi vương, thời gian vi tôn, từ đó có thể biết được sự cường đại của thời gian pháp tắc.
Tỉ như hai đại thần thông thời gian trước đó:
Tuế Nguyệt Chi Khu, thân thể sừng sững ở trong dòng sông thời gian, không ở hiện tại, không có quá khứ, cũng không trong tương lai, có thể xưng phòng ngự vô địch.
Chớp Mắt Ngàn Năm, một cái chớp mắt đã đi qua ngàn năm, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Có hai đại thần thông này bên người, chỉ cần còn chưa phải Thần Ma, gặp phải hắn đều phải chết.
Cho dù là Thần Ma bình thường đều không thể làm gì đối với hắn.
"Hiện tại ta đã ngưng tụ ra Tuế Nguyệt Chi Khu, có thể vẫy vùng trong dòng sông thời gian, xuôi dòng đi đến tương lai, cũng có thể bơi ngược về đến quá khứ." Lâm Bắc Phàm mỉm cười, trong lòng cực kì mừng rỡ.
Thần thông này còn trâu bò hơn nhiều so với tưởng tượng, vô luận là đi đến tương lai hay là trở lại quá khứ, đều là một loại kỹ năng bug.
Nhưng mà Tuế Nguyệt Chi Khu của Lâm Bắc Phàm chỉ là vừa mới ngưng tụ, vẫn còn hạn chế rất lớn.
Bởi vì hiện tại và tương lai của hắn, hắn đều đang tồn tại, trước mắt chỉ có thể trở lại quá khứ, trở lại đoạn thời gian không có hắn.
Tiếp theo, trước mắt chỉ có một lần cơ hội, thời gian dài nhất là một năm, trừ phi thực lực trở nên mạnh hơn nữa.
Lại nữa, chỉ có thể trở lại trong khoảng 100 năm, không thể đi thêm về phía trước nữa. Hơn nữa chỉ có thể làm một người đứng xem, không thể thay đổi hướng đi của lịch sử, không thì sẽ bị cưỡng chế đá trở về.