Có kỹ năng mới đương nhiên phải vận dụng, nhất là trở lại quá khứ, ngẫm lại đều làm người ta kích động.
Thế là, thân thể Lâm Bắc Phàm trở nên hư ảo, biến thành Tuế Nguyệt Chi Khu, tiến vào dòng sông thời gian, đi ngược dòng nước, sau đó vùng vẫy bơi ra ở bên trong một tiết điểm thời gian, xuất hiện ở trong một thành thị hoang bại.
Thành phố này vô cùng lạ lẫm, cũng không có trong trí nhớ của Lâm Bắc Phàm.
Đoán chừng ở thời điểm hắn xuyên qua mà đến, thành phố này đã không còn.
Thêm đó, Lâm Bắc Phàm phát hiện thành phố này cũng là vừa mới bị hoang bại, tường thành sụp đổ, rất nhiều phòng ở cũng đổ sập, đoán chừng vừa mới bị yêu thú vây thành không bao lâu.
Thật đáng tiếc là thành phố này không chống đỡ được, cuối cùng hủy diệt.
Loại tình huống này vô cùng bình thường, ở thời điểm linh khí khôi phục vừa mới bắt đầu, toàn cầu có mấy ngàn tòa thành thị.
Thế nhưng đến lần linh khí triều tịch thứ hai, thành thị đã giảm mạnh đến mấy trăm.
Lần linh khí triều tịch thứ ba, chỉ còn không đến trăm.
Thẳng đến lần linh khí triều tịch thứ 4, chỉ còn lại 40.
Nhân khẩu cũng vẫn luôn giảm mạnh, thẳng đến sau khi thiên kiêu vạn giới mang đến hệ thống tu luyện khác biệt, nhân loại mới bắt đầu trở nên mạnh mẽ, mới có vốn liếng chống lại với yêu thú.
Đây không phải là 300 năm đen tối bình thường, nhân tộc biến thành đồ ăn của yêu tộc, nhân số thương vong đạt đến hơn trăm tỷ.
Thẳng đến khi Lâm Bắc Phàm quật khởi, mới hoàn toàn thay đổi cục diện này.
Nhưng mà đây đều là chuyện đã qua, việc Lâm Bắc Phàm quan tâm hơn là rốt cục hiện tại là khi nào.
Đây là lần đầu tiên hắn vượt qua thời không, còn chưa nắm chắc thời gian thật sự chuẩn, hắn muốn xác định thời gian tiết điểm hiện tại của chính mình.
Đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn về phía một căn phòng ở rách nát. Ở nơi đó có một tiểu nữ hài bẩn thỉu đang trốn, len lén xuyên thấu qua lỗ nhỏ của căn nhà nhìn ra, trong ánh mắt mang theo một tia hiếu kì, còn có sợ hãi.
Nàng hô hấp nhu hòa, tận lực không phát ra âm thanh.
Nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn dễ như trở bàn tay phát hiện nàng, chớp mắt liền vượt qua không gian đi đến trước mặt nàng.
"A!" Tiểu nữ hài giật nảy mình, ngã trên mặt đất, hai chân đạp loạn, hoảng sợ lui về sau, sau đó trốn ở đằng sau một cái ghế run lẩy bẩy, hai mắt to mà sáng lại tràn đầy sợ hãi.
"Đừng sợ, ta là người, sẽ không tổn thương ngươi!" Lâm Bắc Phàm nói khẽ.
Tiểu nữ hài lắc đầu, vẫn cứ không tin, ngược lại sợ hãi rụt lại sâu hơn.
Tay Lâm Bắc Phàm khẽ vẫy, tiểu nữ hài đã xuất hiện ở trên tay Lâm Bắc Phàm, tiểu nữ hài bị dọa đến trực tiếp ngất đi.
"Vài ngày không ăn gì cả, chịu kinh hãi liền ngất đi." Lâm Bắc Phàm kiểm tra thân thể nàng, phát hiện không có lo ngại, sau đó trên thân hóa ra một tờ linh phù điều dưỡng thân thể của nàng.
Tiểu nữ hài rất nhanh tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm lại kêu lên một tiếng, thanh âm bén nhọn.
"Lại kêu nữa, cẩn thận ta ăn ngươi!" Lâm Bắc Phàm uy hiếp.
"Đừng ăn ta!" Tiểu nữ hài lập tức bịt miệng lại, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
"Trước tiên ngươi ăn cái này đi đã!" Lâm Bắc Phàm móc ra một linh quả.
Nhìn linh quả mùi thơm nức mũi, tiểu nữ hài nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhìn Lâm Bắc Phàm một chút, nhỏ giọng nói: "Cái này. . . ta thật sự có thể ăn sao?"
"Ăn đi!" Lâm Bắc Phàm nhét vào trong tay nàng.
Tiểu nữ hài cũng không nhịn được nữa, bàn tay bẩn thỉu bưng lấy quả, ăn như hổ đói ăn..
Lâm Bắc Phàm đặt nàng xuống, sau đó bắt đầu tìm kiếm đồ vật chứng minh được thời đại này. Cuối cùng, hắn nhặt lên một cuốn sổ rách lả tả trên mặt đất, nơi đó ghi chép chuyện đã xảy ra của tòa thành này.
Từ bên trong quyển sổ, Lâm Bắc Phàm đã hiểu rõ rồi, tòa thành này tên là Phượng Dương thành, bình thường nhân khẩu mới 1000 vạn, là một tòa thành nhỏ, tu luyện giả tương đối ít, viện trưởng cũng là một người mới bước vào Siêu Phàm không bao lâu, cho nên năng lực chống cự nguy hiểm vô cùng yếu.
Lúc này khoảng cách lần linh khí triều tịch thứ 3 đã qua 45 năm, nói cách khác Lâm Bắc Phàm xuyên việt về khoảng 60 năm trước, thời gian này không tính xa cũng không tính gần. . .
Thời điểm Lâm Bắc Phàm đang nhìn cuốn sổ, tiểu nữ hài mặc dù ăn quả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn.
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm xem hết, nàng cũng đã ăn xong.
Lại còn ăn cực kì sạch sẽ, một chút xíu cũng không thừa, hiển nhiên là đói muốn chết rồi.
Sau khi ăn xong, tiểu nữ hài nhìn tinh thần hơn nhiều, chỉ là trên thân vẫn bẩn thỉu như cũ, nhất là gương mặt kia, tất cả đều là bụi, trên tay tất cả đều là vết đen, giống như mới từ trong đống bùn leo ra.
Lâm Bắc Phàm vung tay lên, trên thân tiểu nữ hài rực rỡ hẳn lên, đáng yêu như một con búp bê.
Ở trên người nàng, Lâm Bắc Phàm thấy được bóng dáng của Tiểu Niếp Niếp.
"Ca ca, ngươi là người tốt!" Tiểu nữ hài nói, thanh âm trong trẻo.
"Không sợ ta nữa?" Lâm Bắc Phàm cười.
"Không sợ!" Tiểu nữ hài lắc đầu.
"Tới đây!" Lâm Bắc Phàm ngoắc ngoắc tay.
Tiểu nữ hài chần chờ một chút, sau đó đi tới.
"Ngoan!" Lâm Bắc Phàm lập tức sờ đầu một cái, hỏi: "Ba mẹ ngươi đâu?"
Sắc mặt tiểu nữ hài ảm đạm: "Cha ta lúc ta sinh ra không bao lâu đã bị yêu thú ăn, ta cũng chưa từng gặp qua ba ba, chỉ có mụ mụ và ta hai người. Thế nhưng trước đó mấy ngày, mụ mụ vội vội vàng vàng giấu ta ở tầng hầm, nói cho ta sau khi ăn xong thức ăn mới có thể tìm nàng. Ta rất nghe lời, thế nhưng sau khi ta ăn hết đồ ăn rồi đi ra, mụ mụ biến mất, các thúc thúc bá bá cũng biến mất, tất cả mọi người biến mất, ta rất sợ hãi. . . Ta sợ bọn họ cũng giống như ba ba. . ."
Nói nói, nước mắt tí tách rớt xuống, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Lâm Bắc Phàm thở dài, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đã chết rồi, chết ở trong miệng yêu thú.
Tu luyện giả của thành phố này yếu đuối như vậy, làm sao ngăn cản được yêu thú vây thành?
Chỉ cần thành phá, thường thường sẽ mang ý nghĩa cửa nát nhà tan.
Cho dù có thể chạy, lại có thể chạy đi nơi đâu?
Phương viên mấy vạn cây số đều là yêu thú nhìn chằm chằm, chạy đi căn bản chính là cửu tử nhất sinh.
Lâm Bắc Phàm cũng không biết an ủi ra sao, bởi vì tiểu nữ hài chỉ sợ đã nghĩ đến sự thật kia rồi, trước đó bởi vì nguy cơ sinh tồn mới đè nén tình cảm nội tâm, bây giờ rốt cục thể hiện ra.
Sau khi khóc xong, tiểu nữ hài lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng lại một lần nữa tỉnh lại, lấy dũng khí, tràn ngập mong đợi hỏi: "Ca ca, nơi này chỉ có ta một người, ta có thể đi theo ngươi sao? Ta biết làm cơm, biết giặt quần áo, còn biết đấm lưng xoa bóp cho ngươi. . ."
Lâm Bắc Phàm sờ cái đầu nhỏ đáng yêu của nàng, nói: "Được, ngươi tên là gì?"
Tiểu nữ hài lộ ra nụ cười vui vẻ: "Ta tên Giang Mai Mai."