Editor: Thao Dao
Giang Mai Mai?
Cái tên này có chút quen thuộc, quá thường gặp, Lâm Bắc Phàm cũng không để ý.
Lâm Bắc Phàm kéo bàn tay nhỏ của nàng, nói: "Nơi này đã không có ai, chúng ta đi những thành thị khác đi."
"Đi những thành thị khác? Quá xa rất là nguy hiểm..." Bé gái Giang Mai Mai không nhịn được nói.
Nàng chưa từng rời khỏi tòa thành thị này, không biết bên ngoài thành thị là như thế nào.
Hơn nữa từ nhỏ đã nghe mẫu thân nói thế giới bên ngoài vô cùng nguy hiểm, có rất nhiều rất nhiều yêu thú, mỗi một con đều lớn như một ngọn núi lớn, một ngụm là có thể ăn hết bọn họ.
Cho nên, nghe Lâm Bắc Phàm nói như vậy, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
"Không cần lo lắng!" Lâm Bắc Phàm kéo nàng, nhắm chuẩn một phương hướng, vừa sải bước ra, đã đi tới thành thị gần nhất.
Tòa thành thị này tên là Phong Vũ thành, là một tòa thành thị cỡ trung, nhân khẩu đại khái đạt đến 3000 vạn, viện ma pháp nơi này nổi danh nhất, có mấy người đều đạt đến Siêu Phàm hậu kì, thế nhưng trong tương lai 20 năm sau vẫn cứ bị yêu thú tiêu diệt.
Vì sợ gây nên chú ý, Lâm Bắc Phàm mang theo Giang Mai Mai đi ra từ trong ngõ ngách.
Nhìn mọi người qua lại không thôi, Giang Mai Mai vừa sợ lại kích động: "Ca ca, nơi này... nơi này thật là nhiều người!"
"Nơi này là Phong Vũ thành, là tòa thành thị lớn nhất bên trong phương viên 30 vạn cây số, cách thành thị chỗ ngươi chừng 12 vạn cây số." Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ca ca mang ngươi đi dạo một vòng!"
Giang Mai Mai dùng sức nhẹ gật đầu, trong lòng vô cùng chờ mong.
Đi dạo nửa ngày như thế, Giang Mai Mai hiếu kì với hết thảy, một mực không rời mắt.
Thế nhưng hài tử quá hiểu chuyện, có rất nhiều đồ vật trên đường chỉ nhìn không hỏi, chỉ nhìn không mua, rù rằng trong lòng tràn đầy khát vọng vẫn như cũ không mua, sợ mang đến phiền phức cho Lâm Bắc Phàm, bị ghét bỏ.
Lâm Bắc Phàm cười cười, đóng gói lại hết toàn bộ đồ vật trên đường đi.
"Ca ca, thật là nhiều tiền đó!" Giang Mai Mai đau lòng nói.
Nàng là trẻ con một nhà bình thường, từ nhỏ đã tính toán tỉ mỉ, một cái linh tệ cũng có thể bẻ làm hai để dùng, nhìn Lâm Bắc Phàm phô trương lãng phí như thế, thật sự là vô cùng đau lòng.
Lâm Bắc Phàm không sao cả mà nói: "Không cần lo lắng, tiền của ta cả một đời cũng không xài hết, đây đều là mua cho ngươi."
"Ồ..." Giang Mai Mai há to miệng, cuối cùng không nói gì.
Một lát sau, đột nhiên ngẩn đầu, nghiêm túc nói: " Ca ca, ngươi là người thứ 2 đối xử tốt với ta."
Đương nhiên, hành vi nhà giàu của Lâm Bắc Phàm hấp dẫn một chút lưu manh, chỉ là đều bị thu thập.
Ngây người ở Phong Vũ thành không đến hai ngày, Lâm Bắc Phàm liền mang theo Giang Mai Mai rời đi.
Thời gian cũng không gấp, trên đường đi du sơn ngoạn thủy, gặp được một tòa thành thị thì ở lại lâu một ngày, cứ như vậy đi qua hơn nửa tháng, Giang Mai Mai cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong nỗi đau mất đi mẫu thân, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười vui vẻ.
Rốt cục có một ngày, Lâm Bắc Phàm bọn họ đi tới Giang Nam thành.
"Ca ca, đây là thành phố nào, có vẻ phồn hoa hơn nhiều so với tất cả những thành phố chúng ta đã từng gặp được!" Giang Mai Mai ngồi ở trên cổ Lâm Bắc Phàm, hiếu kì dò xét xung quanh.
"Đây là Giang Nam thành, có thể nói là cố hương của ta." Lâm Bắc Phàm nói.
60 năm trước, Giang Nam thành đã là một tòa thành lớn rồi, trước mắt có được hơn 80 triệu nhân khẩu, đến niên đại kia của hắn đã đạt đến một trăm triệu. Lúc này Giang Nam học viện đã thể hiện ra dấu vết của vui vẻ phồn vinh, ba chức nghiệp lớn võ đạo, tu chân, kiếm tu của học viện cùng sánh vai, Siêu Phàm cao thủ đã đạt đến hơn 50 người.
Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa là Giang Nam thành sẽ an ổn.
Trên thực tế, trong tương lai hơn 60 giữa năm, tần suất Giang Nam thành bị yêu thú vây thành vô cùng cao, nhân khẩu có lần giảm mạnh đến dưới 5000 vạn, nhưng Giang Nam thành đều cố gắng chống đỡ được, cho nên cường giả mới có thể xuất hiện nhiều như măng mọc sau mưa, cho nên mới có vùng đất long đằng hổ cứ sau này.
Tỉ như cha mẹ của Lâm Vi Vi là chết ở trong một đợt yêu thú vây thành.
Cha mẹ của Lâm Bắc Phàm tiền thân cũng là như thế.
Chẳng qua trước mắt vô luận là cha mẹ của Lâm Vi Vi hay là của Lâm Bắc Phàm có vẻ đều chưa sinh ra.
Mấu chốt nhất là, lúc này Lâm lão đầu đang lúc phong nhã hào hoa, là một tiểu hỏa tử hơn 30 tuổi huyết khí phương cương, vẫn còn là một học sinh của Phù Sư viện, đang theo đuổi nãi nãi của Lâm Vi Vi.
Thế nhưng về sau, bởi vì yêu thú vây thành, Lâm Vi Vi nãi nãi chết rồi, cha mẹ Lâm Vi Vi cũng đã chết, hắn ta không chỉ phải đưa tiễn bạn già, còn người tóc bạc tiễn người tóc đen, cho nên mới chừng trăm tuổi đã già nhanh vô cùng, nhìn như một lão đầu.
Lâm Bắc Phàm tìm được hắn ta ở trong một căn phòng nhỏ, mà hắn đang viết thư tình cho nãi nãi của Lâm Vi Vi.
Đáng tiếc a, lão đầu tử này đặt tinh lực suốt đời vào bên trong phù văn, đối với việc viết thư tình ù ù cạc cạc, viết mấy trăm bức thư tình không có một cái nào là hài lòng, đã sắp phát điên rồi.
"Thứ này sao lại khó như vậy?" Lâm Đạo Văn phát điên.
"Theo đuổi một nữ hài tử thì có gì khó chứ, là chính ngươi quá ngu ngốc!" Lâm Bắc Phàm không nhịn được mắng hắn ta.
Lâm Đạo Văn giật nảy mình, trực tiếp ngã trên mặt đất. Sau đó ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy bên cạnh có một thanh niên, trên cổ thanh niên có một tiểu nữ hài đang ngồi, hai người đang cười nhìn hắn ta.
"Sao các ngươi lại vào được? Các ngươi đây là tự ý xông vào nhà dân, lập tức đi ra ngoài cho ta!" Lâm Đạo Văn kích động.
"Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi." Lâm Bắc Phàm không thèm để ý sắc mặt của hắn ta, chậm rãi đi tới, cầm lên một bài thơ tình hắn ta vừa viết, thì thầm: "Căn ba cô độc?"
"Không cho phép đọc!" Lâm Đạo Văn đánh tới, lại bị Lâm Bắc Phàm trấn áp lại.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục thì thầm, thanh âm trầm bồng du dương:
Ta sợ hãi
Ta sẽ vĩnh viễn là căn ba cô độc kia
Ba vốn là một con số đẹp đẽ biết bao
Số ba này của ta
Vì sao lại trốn ở dưới dấu khai căn khó coi kia
Ta hi vọng biết bao mình là một số chín
Bởi vì số chín chỉ cần hơi tính toán một chút
Là có thể thoát khỏi vận rủi tàn khốc này
(I fear that I will always be
A lonely number like root three
The three is all that’s good and right,
Why must my three keep out of sight
Beneath the vicious square root sign,
I wish instead I were a nine
For nine could thwart this evil trick,
With just some quick arithmetic
...(1))
Còn chưa đọc xong, Lâm Bắc Phàm đã cười vang rồi, cười đến nỗi gập cả người lại.
Thực sự không ngờ rằng lão đầu tử lúc còn trẻ lại ngốc nghếch như thế, viết ra câu thơ ngốc nghếch như vậy, đây tuyệt đối là điểm đen lớn nhất trong lịch sử, trốn cũng không trốn được.
Lâm Đạo Văn bị cười đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, cắn răng nghiến lợi nói: "Đã nói không cho phép xem, ngươi còn đọc ra!"
"Thơ hay là dùng để thưởng thức, huống chi là thơ buồn cười như vậy!" Lâm Bắc Phàm cười đến cơ mặt co rút, không ngậm miệng được.
"Ca ca, ngươi không sao chứ?" Giang Mai Mai lập tức đưa tay xoa bóp cằm cho Lâm Bắc Phàm, sợ hắn trật khớp.
"Ta liều mạng với ngươi!" Lâm Đạo Văn tức giận gấp gáp, huy quyền mà lên, lại bị Lâm Bắc Phàm trấn áp.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Bài thơ này không tệ, ta giúp ngươi đưa cho tình nhân!"
"Đừng mà, ta cầu xin ngươi đừng mà!" Lâm Đạo Văn ôm chặt đùi Lâm Bắc Phàm, thanh âm tràn đầy cầu khẩn.
"Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!" Lâm Bắc Phàm búng tay một cái, sau đó lách mình biến mất.
(1) (Dịch theo bản tiếng trung, bản gốc là bài thơ The Square Root of three của giáo sư David Feinberg, ở phim Nhà trọ tình yêu của Trung Quốc cũng được trích dẫn sửa chữa lại, là lời tỏ tình của Lục Triển Bác với Lâm Uyển Du. Nội dung bài thơ là sự cô độc được đóng khung trong những con số vô tỉ, The Square Root of three được viết như một phép ẩn dụ toán học cho một người lập dị cô đơn, người cảm thấy khác biệt với mọi người và bị xã hội buộc phải ẩn mình trong chính mình. Tác giả so sánh mình là một căn ba, ẩn mình bên dưới một dấu căn xấu xí, ông khao khát được giống như những người bình thường khác, về mặt toán học là số 9, bởi vì ông có thể làm được nhiều hơn thế nếu ông là số 9 (bình thường). Sau đó ông đã gặp được một người giống mình, một căn ba khác. Để ăn mừng những điểm giống nhau, họ đã đến với nhau, tạo thành một số nguyên (số 3). Không ai còn phải ẩn mình dưới dấu căn xấu xí kia nữa, họ tìm thấy tình yêu đích thực, và sau cuối đã hạnh phúc.