Editor: Thao Dao
Lâm Bắc Phàm tìm được nãi nãi của Lâm Vi Vi là Đậu Lệ Hoa ở bên trong một góc xó xỉnh của học viện.
Đậu Lệ Hoa là một nữ tử hào phóng dịu dàng, mặc dù không tính là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng cũng rất có tư sắc, tuy rằng có vẻ có chút cường thế nhưng tổng thể có vẻ rất dễ chịu.
Lâm Đạo Văn lão già mọt sách này đúng là thích người này đây.
Trên thực tế, Đậu Lệ Hoa cũng đã có mấy phần ý tứ với lão đầu tử, nàng thích loại người trung thực, đặt ở trong nhà an tâm.
Thế nhưng là lão đầu tử cũng quá trung thực rồi, quá không hiểu chuyện, muốn đuổi theo lại không dám theo đuổi, tình yêu người ở trong lòng, miệng khó nói ra, nàng là một nữ sinh, mở miệng thì ngại, chỉ có thể sốt ruột ở trong lòng.
Cho nên, Lâm Bắc Phàm quyết định tác thành cho bọn hắn.
Lâm Bắc Phàm giao thư tình cho Đậu Lệ Hoa, nói: "Đây là Lâm Đạo Văn bảo ta giao cho ngươi, là thơ tình viết cho ngươi."
Thơ tình viết cho ta?
Đậu Lệ Hoa cực kì kinh hỉ, chẳng lẽ con mọt sách kia thông não rồi?
Thế mà còn có cả thơ tình, rốt cục biết lãng mạn.
"Cảm ơn!" Nàng lập tức nhận lấy thơ tình để đọc, cau mày: "Căn ba cô độc? Cái này là thơ gì vậy?"
Tiếp theo, nàng tiếp tục đọc xuống dưới, kết quả càng xem mặt càng đen. Đời này từ trước tới nay chưa từng gặp qua thơ tình cực phẩm như thế, nếu như Lâm Đạo Văn ở trước mặt nàng, khẳng định bị tháo thành tám khối.
Phong thơ tình này bị nàng vò thành một cục, cắn răng nghiến lợi nói: "Làm phiền ngươi trở về chuyển cáo cho Lâm Đạo Văn, bảo hắn ta viết lại một lần nữa, không để cho ta hài lòng thì không cần tới gặp ta nữa!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Ngươi không còn cơ hội."
"Vì cái gì không còn cơ hội?" Đậu Lệ Hoa giật mình.
Lâm Bắc Phàm nói: "Bởi vì hắn ta nói, nếu như sau khi ngươi đọc hết bài thơ này không đi tìm hắn, hắn ta sẽ đi chết!"
"Không đến mức chứ?" Đậu Lệ Hoa càng thêm chấn kinh, nghĩ đến tính cách của Lâm Đạo Văn người thành thật thiếu não, dưới sự xúc động nghĩ quẩn, thật sự là có khả năng làm ra việc ngốc như vậy.
Đậu Lệ Hoa sốt ruột: "Bây giờ hắn ta ở nơi nào, ta lập tức đi tìm hắn!"
Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng mà nói: "Bây giờ hắn ta đang ở trong nhà, đã có sẵn hỏa phù, chuẩn bị tự thiêu mà chết!"
"Hỗn đản này!" Đậu Lệ Hoa lập tức chạy đi.
Thấy thanh âm dần xa, Giang Mai Mai nhỏ giọng nói ở bên tai Lâm Bắc Phàm: "Ca ca, ta phát hiện ngươi thật là xấu xa nha!"
"Cái này không gọi là xấu, gọi là giúp người hoàn thành ước vọng, quá trình không quan trọng!" Lâm Bắc Phàm giáo dục nàng.
"Ca ca chính là bại hoại!" Giang Mai Mai che miệng cười.
"Mai Mai, từ hôm nay trở đi, ca ca dạy ngươi tu luyện, để ngươi trở nên cường đại!" Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
Giang Mai Mai cúi đầu, sắc mặt ảm đạm: "Thế nhưng, ca ca, ta không có thiên phú tu luyện..."
"Những việc này đều không phải là gì cả, có ta ở đây, cho dù đỉnh cấp thiên kiêu so ra cũng kém ngươi!" Lâm Bắc Phàm vỗ ngực cam đoan.
"Thật sao?" Con mắt Giang Mai Mai tỏa sáng.
Một bên khác, Đậu Lệ Hoa lo lắng vọt tới nhà Lâm Đạo Văn, trông thấy Lâm Đạo Văn đang đốt mấy trang giấy, lập tức kinh ngạc, nhanh chóng lao đến rống to: "Ngươi đây là đang làm gì?"
Lâm Đạo Văn ngốc: "Đốt lửa nha!"
"Không cho phép đốt!" Đậu Lệ Hoa lao đến, một chưởng đánh xuống, dập tắt ngọn lửa.
Lâm Đạo Văn lần nữa ngẩn ngơ, ta nhóm lửa mà thôi, cần gì phải thế?
Nhìn biểu lộ của người trong lòng tức giận như vậy, Lâm Đạo Văn hoảng, chẳng lẽ do bài thơ tình ta viết kia bị nàng nhìn thấy?
Trên mặt đỏ bừng không thôi, lộp bộp cúi đầu.
Một màn này bị Đậu Lệ Hoa nhìn vào trong mắt, càng thêm hiểu lầm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Ngươi nói ngươi người lớn như thế, viết một bài thơ còn muốn chết muốn sống, không biết trân quý chính mình một chút nào cả. Nếu như không phải ta kịp thời đuổi tới, có phải ngươi muốn tự thiêu hay không? Ta thật sự là bị ngươi cho làm tức chết rồi, ta gả cho ngươi được chưa?"
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Lâm Đạo Văn ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin được.
"Ta nói, ta gả cho ngươi được chưa?" Đậu Lệ Hoa tức giận: "Bởi vì ta sợ ngươi lại làm chuyện điên rồ, một chút chuyện nhỏ cũng phải chết muốn sống, tựa như một đứa bé chưa lớn lên."
Lâm Đạo Văn kích động đứng lên, âm thanh run rẩy mà nói: "Lệ Hoa, ngươi nói cái gì? Có thể lặp lại lần nữa sao?"
Đậu Lệ Hoa nổi giận: "Loại lời này còn muốn ta nói mấy lần nữa chứ, chẳng lẽ ta không cần mặt mũi? Nếu như ngươi tiếp tục không ngộ ra, ta và ngươi chết đi coi như hết, tránh khỏi về sau bị ngươi tức chết!"
"Không không không... Lệ Hoa, ta, ta sai rồi!" Lời nói của Lâm Đạo Văn không được mạch lạc nói: "Ta chỉ là... chỉ là quá kích động, kích động không thể tin được... Ta yêu ngươi, Lệ Hoa!"
"Ngươi nói cái gì, ta không nghe được, ngươi lặp lại lần nữa?" Trái tim Đậu Lệ Hoa đập bình bịch.
Lâm Đạo Văn hít sâu một hơi, lớn tiếng nói ra: "Ta nói, ta yêu ngươi, Lệ Hoa! Gả cho ta đi!"
Sau đó liền dũng cảm ôm lấy Đậu Lệ Hoa, quay ba vòng.
"Tên bại hoại này, siêu cấp vô lại, mau buông ta xuống!" Đậu Lệ Hoa ngượng ngùng không thôi.
Sau đó, hai người giao lưu, mới phát hiện hết thảy đều là hiểu lầm. Bọn họ đều bị người xa lạ kia lừa, kết quả phong hồi lộ chuyển, thành toàn chuyện tốt.
Nhưng Lâm Đạo Văn lại tràn đầy cảm kích đối với Lâm Bắc Phàm.
Nếu như không phải hắn nhúng một chân, chỉ sợ không biết khi nào mới có thể ôm mỹ nhân về đây.
Nhưng sau đó muốn đi tìm hắn biểu đạt cảm kích, lại phát hiện đã không có ở đây.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã mang theo Giang Mai Mai đi đến địa phương khác tu luyện.
Giang Mai Mai không có thiên phú tu luyện, cho nên Lâm Bắc Phàm lợi dụng Vạn Niên Linh Nhũ biến nàng thành thiên tài tu luyện, sau đó mới bắt đầu con đường tu luyện. Lâm Bắc Phàm biết rất nhiều thứ, nhưng thích hợp nhất nàng lại là võ đạo.
Thế là, Lâm Bắc Phàm dung hội quán thông tất cả sở học trong quá khứ của mình, sau đó sáng tạo ra một môn Chí Tôn công pháp thích hợp với nàng, tên là « Thái Dịch Kinh », trọng điểm ở một cái chữ dễ, là một loại công pháp coi trọng sự biến hóa.
Mặc dù công kích không đủ sắc bén, nhưng lại thiên biến vạn hóa, có thể thích ứng bất luận hoàn cảnh tác chiến gì.
"Ca ca, Chí Tôn là cảnh giới như thế nào? Mạnh hơn so với Tuyết viện trưởng sao?" Giang Mai Mai tò mò hỏi.
Ở trong mắt Giang Mai Mai, Tuyết viện trưởng ở nơi thành thị ban đầu của nàng đã là người cực kì cường đại rồi, một quyền có thể đánh nổ một ngọn núi, đặc biệt lợi hại. Đáng tiếc người như vậy cũng chết ở trên tay yêu thú.
"Mạnh hơn hắn ta." Lâm Bắc Phàm gật đầu.
"Vậy nếu so với ca ca thì sao?" Giang Mai Mai lại hỏi.
Hiện tại, Lâm Bắc Phàm đã thay thế địa vị của Tuyết viện trưởng ở trong lòng Giang Mai Mai, biến thành người mạnh nhất.
"Ta chính là Chí Tôn!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Giang Mai Mai mặt mày hớn hở, ngữ khí tràn đầy kiên định: "Ta muốn học! Ta phải trở nên cường đại giống như ca ca, như vậy về sau ta có thể bảo hộ ca ca rồi!"
Ở trong lòng Mai Mai, Lâm Bắc Phàm đã trở thành thân nhân duy nhất của nàng, nỗi bận tâm duy nhất trên đời.
Nàng không muốn mất đi thân nhân nữa.