Phụ trách: Vô Tà Team
Dạ Ma quật khởi ở Giang Nam nên nói nơi đó là quê hương của Dạ Ma cũng không sai.
Dạ Ma sống ở hiện đại, hắn đã trở thành rường cột của Nhân tộc. Thời đại này thuộc về hắn. Mà thời đại kia là thuộc về bốn vị Tôn Giả, không thuộc về Dạ Ma.
San bằng Yêu tộc, nâng đỡ Nhân tộc, tái tạo thế giới đều là chuyện mà Dạ Ma đã làm.
Nơi Dạ Ma muốn đến họ không đến được, là bởi vì Dạ Ma phải trở về hiện đại, cho nên người trong quá khứ không thể đến được.
Ăn mặc quần áo rất gần với thời đại này, nói rõ có thể là người hiện đại.
…
Nhưng mấu chốt vẫn là xuyên không. Đây là chướng ngại mà mọi người vĩnh viễn không bước qua được.
Thử hỏi trên đời có ai có thể xuyên qua thời không được?
Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy có người làm được.
Đây là thứ trái với định lý thời không, là một loại nghịch lý thời không. Nếu như xuyên được về quá khứ giết bà ngoại của mình, vậy ngươi còn cơ hội ra đời sao? Ngươi còn có thể tồn tại sao?
Phải biết rằng hiệu ứng cánh bướm rất kinh khủng, một con bướm vỗ cánh cũng có thể gây ra một trận cuồng phong. Nếu có thể xuyên qua thời không, chẳng phải thế giới này lộn xộn mất rồi?
Chí Tôn có thể làm được thế sao?
Khô Lâu đại đế lớn tiếng nói: “Không thể nào! Ta là Chí Tôn, chính ta hiểu thực lực của Chí Tôn, mặc dù Chí Tôn rất mạnh, nhưng cũng chỉ là vô địch đương thời, tuyệt đối không có vĩ lực xuyên qua thời không được! Ta cũng chưa từng nghe nói có Chí Tôn nào có thể làm được! Có lẽ Thần Ma có cơ hội để làm, nhưng Thần Ma như vậy e rằng cũng rất ít! Hơn nữa xuyên qua thời không, thay đổi quá khứ sẽ phải chịu phản phệ, dù là Thần Ma cũng không chịu được, chắc chắn chẳng có ai sẽ bất chấp nguy hiểm đi làm chuyện này!”
Có được kết luận cuối cùng của Khô Lâu đại đế, mọi người cũng không tin hai vị Chí Tôn kia là cùng một người nữa.
Xuyên qua thời không vốn là rất ly kỳ. Chí Tôn cho dù thần kì hơn nữa cũng không có khả năng làm được.
Mai Tôn giả kiên định nói: “Người khác không làm được, nhưng ca ca nhất định có thể!”
Mai Tôn giả vọt ra ngoài, nhìn không trung, lớn tiếng gọi: “Ca ca! Mai Mai đến tìm ngươi, ngươi mau ra đây đi!”
“Tại sao không nói lời nào thế?”
“Ca ca! Mai Mai tìm ngươi hơn sáu mươi năm rồi, ngươi mau ra đây đi được không?”
“Mai Mai nhớ ngươi, ca ca!”
…
Thế nhưng vẫn không ai để ý. Mai Tôn giả mỗi lúc một thất vọng, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, lại càng lúc càng tê tâm liệt phế, cuối cùng khụy xuống đất nước mắt giàn giụa, như một đứa bé yếu đuối bị vứt bỏ.
Thanh Mộc Tôn giả thở dài, nói: “Tình cảm của Mai Tôn Giả và Chí Tôn đại nhân rất sâu nặng. Năm đó, quê nhà của Mai Tôn Giả bị yêu thú vây thành, người cả thành chết hết, chỉ có duy nhất Mai Tôn giả còn sống. Khi đó nàng mới chỉ là một bé gái bốn, năm tuổi, cũng sắp chết đói tới nơi, là Chí Tôn đại nhân cứu nàng, lại hết lòng chăm sóc, dạy dỗ nàng. Mai Tôn Giả xem Chí Tôn đại nhân như thân nhân duy nhất trên đời này. Đáng tiếc, một năm sau, Chí Tôn đại nhân đi mất. Mai Tôn Giả bèn đi khắp thế giới để tìm ngài ấy, tìm hơn sáu mươi năm vẫn không tìm được… Haiz!”
Mọi người cũng thở dài, vô cùng đồng cảm với Mai Tôn Giả.
Tiểu Niếp Niếp cũng xúc động khóc, kéo Diệp Phàm nói: “Tiểu tỷ tỷ kia thật đáng thương, mãi mà không tìm được ca ca. Ca ca, bất kể đi đâu ca ca cũng đừng vứt bỏ ta nhé?”
“Được, ca ca sẽ không vất bỏ ngươi đâu!” Diệp Phàm bế Tiểu Niếp Niếp lên.
Nhìn Mai Tôn Giả bàng hoàng bất lực, Lâm Bắc Phàm tự trách vô cùng.
Bé gái năm đó thích cười đến nhường nào, bây giờ lại thành ra thương tâm khổ sở biết bao.
Không thể phủ nhận, tất cả những điều này đều do hắn tạo thành.
Đối với Lâm Bắc Phàm mà nói mới chỉ là chia xa hơn một tháng ngắn ngủi thôi, nhưng còn với Mai Mai lại là mấy chục năm biệt ly dài dằng dặc, mấy chục năm nỗi nhớ nhung khổ sở hành hạ.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình không thể chần chừ nữa, chuẩn bị hóa thân thành Dạ Ma đến gặp nàng.
Thế là, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, toan len lén chạy đi.
Nhưng An Khả Hân ở bên cạnh nhìn thấy, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta tới nhà vệ sinh.” Lâm Bắc Phàm không quay đầu lại đáp.
An Khả Hân hoang mang, một Tôn Giả như ngươi còn cần nhà vệ sinh?
Bịa cái lý do cũng có lý chút được không?
An Khả Hân giữ chặt Lâm Bắc Phàm: “Không được đi!”
Lâm Bắc Phàm sốt ruột nói: “Ta rất gấp, đừng có kéo ta!”
“Ngươi thì có thể có chuyện gì gấp chứ, chắc chắn là lại ra ngoài lêu lổng!” An Khả Hân nghiêm túc nói: “Bây giờ đang họp đấy, cuộc họp này vô cùng quan trọng, có liên quan đến một vị Chí Tôn khác, ngươi yên phận một chút cho ta!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Đúng lúc này, hành động nhỏ của Lâm Bắc Phàm và An Khả Hân kinh động đến Mai Tôn Giả đang đau lòng muốn chết kia…
Mai Tôn Giả ngẩng đầu lên, thấy được Lâm Bắc Phàm lẫn trong đám người, thoáng chốc như thấy được ca ca trước kia, thân thể chấn động, lập tức gạt đám người ra lao đến, ôm lấy Lâm Bắc Phàm: “Ca ca! Mai Mai rốt cuộc tìm được ngươi rồi!”
Nước mắt lại một lần nữa không tự chủ được giàn giụa.
Lần này là nước mắt kích động.
Mừng đến phát khóc!
Nhưng mà Lâm Bắc Phàm bối rối, tất cả mọi người ở đây bối rối!
Lâm Bắc Phàm hoang mang. Chẳng lẽ Mai Mai nhận ra ta rồi? Nhưng rõ ràng ta đã thay đổi kí ức, sao nàng còn nhận ra được? Có phải có nghĩa là clone Chí Tôn của ta sắp bại lộ rồi không?
Người ở đây hoang mang, bởi vì kinh ngạc Lâm Bắc Phàm là ca ca của Mai Tôn Giả, cũng chính là vị Chí Tôn thần long thấy đầu không thấy đuôi kia? Làm sao có thế? Đừng đùa như vậy!
Tất cả mọi người không nghĩ ra, đều lâm vào trong sự yên lặng tập thể ngắn ngủi.
Chỉ có Mai Tôn Giả vẫn ôm chặt lấy Lâm Bắc Phàm như cũ, vô cùng kích động mà nói: “Ca ca, Mai Tôn Giả cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi! Lần này, Mai Mai tuyệt đối sẽ không chia ly với ca ca nữa, ngươi không thể lại vất bỏ ta nữa!”
An Khả Hân ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng: “Mai Tôn Giả, có phải ngươi nhầm lẫn hay không? Hắn là Lâm Bắc Phàm, năm nay mới hơn 20 tuổi, là một Phù sư, chắc chắn không thể nào là ca ca của ngươi!”
Lâm Vi Vi cũng nói: “Mai Tôn giả, ta và Tiểu Phàm ca cùng nhau lớn lên, hắn chắc chắn không phải là ca ca của cô đâu.”
Mọi người đồng loạt gật đầu, người khác thì có thể, nhưng Lâm Bắc Phàm thì chắc chắn không phải.
Lâm Bắc Phàm sinh ra lớn lên ở trong Giang Nam thành, có ghi chép, còn có nhiều nhân chứng như vậy, thân phận rõ ràng không thể rõ ràng hơn, sao có thể là vị Chí Tôn kia được?
Bọn họ thà rằng tin Dạ Ma chính là vị Chí Tôn mấy chục năm trước kia cũng không tin là Lâm Bắc Phàm.
Nhưng Mai Tôn Giả lại kiên quyết nói: “Chắc chắn sẽ không sai, mặc dù nhìn có chút không giống nhau lắm, nhưng cảm giác ca ca đem lại cho ta sẽ không sai! Ở bên người hắn, ta có một cảm giác yên tâm, loại cảm giác này dù chết ta cũng sẽ không quên!”