Sau đó, Giang Trường Thanh với tư cách là đại diện, không ngừng nói về thay đổi trong những năm gần đây của Nhân tộc. Thật sự là quá đáng ngạc nhiên!
Linh khí triều tịch lần thứ 4 mới chưa được bao lâu thì thiên kiêu từ khắp vạn giới lần lượt kéo đến, truyền kì cũng theo đó mà tới.
Cường giả trong thần thoại của thời đại cũng lần lượt sống lại, lại một lần nữa viết tiếp huy hoàng.
Bí cảnh U Minh, bí cảnh Động vật, bí cảnh Luyện thể, bí cảnh Văn đạo, và cả những bí cảnh khác cũng mở, mang đến vô số cơ duyên.
Hải Long Vương, Kiến Hoàng hậu, Sa Hoàng, Vua Cá sấu, Côn đế đánh tới, mang theo nguy cơ diệt tộc rất lớn. Thật may, còn có Nhân tộc Chí tôn ngăn cơn sóng dữ lại. Đến sau cùng còn thay đổi cả địa vị bất lợi của Nhân tộc, khiến cả tộc lần nữa vùng dậy.
Còn có nguy cơ từ ngoại giới, thế giới trò chơi, Ma giới, Xuyên Việt Giả sự vụ sở vân vân… Cũng may thay là có Nhân tộc Chí tôn đánh lùi toàn bộ những thế lực ngoại lai này, bảo vệ được linh khí, khôi phục lại thế giới.
Ở tình huống trong cái rủi có cái may đó, Nhân tộc nhanh chóng phát triển.
…
Cuối cùng, Giang Trường Thanh thở dài nói: “Tất thảy các thứ này cũng là nhờ có Nhân tộc Chí tôn. Nếu như không phải là nhờ Nhân tộc Chí tôn thì nhân loại chúng ta cũng không có biến hóa long trời lở đất như thế này! Chí tôn đã thành biểu tượng của nhân loại!”
Những cường giả khác đồng loạt gật đầu công nhận.
Bốn người Tôn giả nhìn nhau một cái. Hai chữ “Chí tôn” này với bọn họ không có cùng ý nghĩa như với nhóm người kia…
Bởi vì, bọn họ chính là được Chí tôn dẫn dắt đi vào con đường này.
Cho nên ban đầu lúc vừa nghe được có tin tức của Chí tôn, bốn người bọn họ liền không chút do dự mà chạy tới. Cuối cùng lại phát hiện không phải, còn bị vây khốn đến mấy năm không cách nào thoát ra được.
Nhất là đối với Mai Tôn giả mà nói thì người Chí tôn này là người anh trai mà cô vẫn luôn đi tìm, là thân nhân duy nhất trên đời của cô.
“Vị Chí tôn kia là ai? Dáng dấp trông như thế nào?” Giọng nói của Mai Chí tôn run rẩy.
“Vị Chí tôn kia cụ thể là ai chúng tôi cũng không biết. Bởi mỗi lần người đó xuất hiện đều che mặt. Có điều chúng tôi gọi người đó là Dạ Ma Chí tôn, là thiên kiêu cao cấp, mấy năm trước trỗi dậy rất nhanh." Giang Trường Thanh nói.
“Chính là thiên kiêu đã đánh bại Phượng Vương và Kiếm Xỉ Yêu vương ấy à?” Thanh Mộc Tôn giả hỏi.
“Đúng vậy!” Giang Trường Thanh gật đầu.
Bốn người Tôn giả lại nhìn nhau một cái, trong mắt tràn ngập vẻ thất vọng.
Thêm chuyện mấy năm trước mới trỗi dậy, thì chắc chắn không phải là Chí tôn mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm. Bởi Chí tôn của bọn họ, hơn sáu mươi năm trước đã là Chí tôn rồi. Hai người này không thể nào là cùng một người được.
Nói xong tình hình hiện thời, Giang Trường Thanh hỏi bốn vị Tôn giả vì sao đã qua nhiều năm như vậy rồi mà lại chẳng có chút tin tức gì?
“Không gạt mọi người, thật ra thì bốn người chúng tôi có thể trở thành Tôn giả đều là công lao của Thầy. Mà Thầy cụ thể là ai thì chúng tôi cũng không biết. Nhưng anh ta là một vị Chí tôn cường đại. Ấy mà, sau đó anh ta biến mất, mấy năm gần đây chúng tôi vẫn luôn khổ cực truy tìm. Cho nên, khi có tin tức của Chí tôn, chúng tôi liền ngay lập tức đuổi theo. Kết quả không phải, đã vậy còn bị vây khốn…”
Sau đó, Thái Hư tôn giả qua loa kể lại một mạch những chuyện đã gặp phải trong những năm này cho mọi người nghe.
Lúc này, mọi người mới biết, bốn vị Tôn giả có chung một người Thầy. Hơn nữa, người nảy còn là một Chí tôn. Cũng nhờ có sự chỉ đạo của người này mà trong những năm đó, bọn họ mới có thể đột phá thành Tôn giả.
Bởi vì cảm kích trong lòng, thế nên mấy năm gần đây đều luôn truy tìm tung tích của người thầy Chí tôn nọ.
Đáng tiếc, đã hơn sáu mươi năm qua rồi mà hoàn toàn chẳng có chút tin tức gì.
Cho đến lần thủy triều linh khi thứ 4 này, Thái Hư tôn giả phát hiện một bí cảnh, trong đó có khí tức của Chí tôn, vì vậy nên triệu tập mọi người đến. Cũng bởi thế, nên mới bị vây khốn đến mấy năm không ra được. Sau đó, không ngờ phát hiện được thế giới đã thay đổi toàn bộ rồi.
Bọn họ vốn là bốn cao thủ hàng đầu của Nhân tộc. Ngày hôm nay, ấy vậy mà từng người một lại bị hậu bối qua mặt. Cái này khiến bọn họ không khỏi thổn thức.
Dĩ nhiên, trong lòng bọn họ có chút mừng rỡ, hoặc nói là ung dung. Có thiên kiêu cao cấp như vậy tới giúp bọn họ đỡ gánh nặng che chở cho Nhân tộc, họ thấy cái gánh trên vai mình nhẹ đi không ít.
Mà Lâm Bắc Phàm ngồi ở phía sau lắng nghe rốt cuộc cũng biết được lí do bọn họ biến mất.
Trong lòng có chút vui mừng, thật may ban đầu để lại ba tấm bùa bảo vệ tính mạng. Nếu không thì đời này chẳng còn cơ hội gặp lại Mai Mai nữa rồi.
Chẳng qua là cực khổ cho Mai Mai, tìm anh lâu như vậy, sắc mặt cũng tiều tụy đi rồi.
Lâm Bắc Phàm cân nhắc không biết có nên cùng cô nhận mặt hay không?
Lấy danh nghĩa Chí tôn chăng?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm thấy An Khả Hân trùng sinh đang cau mày.
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Cô sao thế? Bốn vị Tôn giả thoát khỏi vây khốn, cô hẳn phải vui mừng mới đúng chứ?”
An Khả Hân sợ hết hồn, sau đó lắc đầu: “Không có gì, tôi đang nghĩ đến những chuyện khác.”
…..
Bấy giờ, An Khả Hân đang lạc trong suy tư.
Trong trí nhớ của cô ta, từ khi thủy triều linh khí lần thứ 4 xuất hiện cho tới nay, bốn vị Tôn giả vẫn chẳng có tin tức gì. Mà chỗ bí cảnh mà họ ở cũng phải đến 40 năm sau mới bị người ta phát hiện rằng bên trong có một vị Chí tôn, hơn nữa còn là một Chí tôn đặc biệt, thực lực sâu không lường được, không ngờ, mấy năm trước lại đã biến mất?
Chẳng lẽ hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu từ 60 năm trước?
Khi đó mình còn chưa có ra đời kia mà!
Cái đầu nhỏ của cô ta loạn hết cả lên, không nghĩ nổi những chuyện rắc rối này.
Trong lúc bất chợt, Mai Tôn giả lớn tiếng nói: “Không đúng! Dạ Ma Chí tôn có thể chính là anh trai mà tôi vẫn luôn tìm kiếm!”
Mọi người ai nấy cả kinh, Thanh Mộc, Tả Thần, Thái Hư, ba vị Tôn giả khuyên nhủ.
“Mai Mai, chắc là em nghĩ nhiều rồi. Bọn họ ở thời đại khác nhau, không thể là cùng một người!”
“Đúng vậy, Dạ Ma còn chưa ra đời thì Thầy đã là Chí tôn rồi!”
“Mai Mai có khi em cần yên tĩnh một chút đấy!”
…
Mai Tôn giả hết sức kích động nói: “Không! Bây giờ tôi vô cùng tỉnh táo! Tôi nhớ rõ từng câu an trai tôi nói, còn có rất nhiều chuyện của anh ấy thật không giống bình thường!”
“Anh ấy từng nói: thành Giang Nam là quê cũ của anh ấy!”
“Anh ấy từng nói: Mỗi một con người đều có sứ mạng của mình. Mỗi một thời đại cũng có sứ mạng của thời đại đó. Thời đại này thuộc về chúng ta, chứ không phải anh ấy!”
“Anh ấy từng nói: Nơi anh ấy muốn đến chúng ta vĩnh viễn không thể đến. Có điều, tương lai chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt!”
“Còn quần áo mà anh ấy mặc khá giống như quần áo của thời đại này!”
Mai Tôn giả hít thở dồn dập, nói: “Tất thảy những thứ này đã nói rõ: anh ấy chính là Dạ Ma Chí tôn! Anh ấy chuyển kiếp xuyên thời không đến thời đại này của chúng ta, rồi lại xuyên ngược trở về!”
Mọi người lại lần nữa kinh hãi. Cái suy đoán này thật là to gan! Thậm chí còn lôi cả chuyện xuyên không ra nói!
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện những chuyện này lại giống hệt với Dạ Ma Chí tôn kinh người kia. Nếu như Dạ Ma Chí tôn quả thực xuyên không, vậy thì tất thảy những thứ này đều có thể được giải thích rõ ràng.