“Không sai!” Mai Tôn Giả gật đầu, nói: “Lúc ấy ta ngồi trên cổ ca ca, nhìn ngươi vò đầu viết thơ tình, viết một đống thư tình vất trên mặt đất, rất buồn cười!”
Lâm Chính Đạo ngượng ngùng, chuyện manh động lúc còn trẻ lại bị người ta thấy được.
Mọi người ha ha bật cười.
Giang Trường Thanh trêu chọc: “ĐạoVăn, không ngờ lúc còn trẻ ngươi cũng rất lãng mạn đó, còn học viết thư tình! Hóa ra Đậu Lệ Hoa được ông theo đuổi tới tay như vậy! Ha ha, ngươi có bản lĩnh đấy!”
Lâm Đạo Văn có chút ngại,lại không nhịn được mà nói khoác: “Quá khen, lúc ấy tuổi trẻ khinh cuồng!”
Giang Trường Thanh lại nói: “Ta nhớ ở học viện chúng ta Lệ Hoa cũng là một người đẹp có danh tiếng, người theo đuổi nàng ấy rất nhiều, mà ngươi lại là một người không đáng chú ý, rốt cuộc ngươi viết thư tình kiểu gì mà theo đuổi được nàng ấy thế?”
“Đều là mấy bài thơ tình không ra sao, không tao nhã, ta cũng không nhắc lại, tránh các ngươi trêu đùa ta!” Lâm Đạo Văn chột dạ nhìn Lâm Bắc Phàm một cái.
Mai Tôn Giả nghiêng đầu “Tôi nhớ, đó là bài thơ “Căn ba cô độc”...”
Lâm Đạo Văn giật nảy mình, lập tức ngắt lời: “Chờ một chút, bài thơ này không cần nói đến đâu, bỏ qua đi, bỏ qua!”
Chuyện này cứ vậy mà bỏ qua thật.
Bạch Thanh Thanh đi ra, cùng ăn cơm với đám Lâm Bắc Phàm.
Mai Tôn Giả ngọt ngào gọi một tiếng: “Bạch tẩu tử!”
Bạch Thanh Thanh lúng túng cười, không biết trả lời như thế nào.
Bởi vì dựa theo tuổi tác thì Mai Tôn Giả làm bà nội của nàng cũng còn được nữa là, vậy mà Mai Tôn Giả được người khác tôn kính lại bởi vì liên quan đến Lâm Bắc Phàm ngược lại gọi nàng là tẩu tử, bối phận này thật là loạn.
Hơn nữa, nàng cũng không quá tin tưởng Lâm Bắc Phàm là ca ca của nàng ấy.
Vì vậy, bữa cơm này ăn mà thấy lúng túng, tất cả mọi người cũng khá yên lặng, không có đề tài nào có thể nói chuyện.
Sau khi ăn xong, Lâm Bắc Phàm quay về tiếp tục ngủ và nựng gấu trúc.
Cứ lười biếng như vậy được hai ngày, An Khả Hân, Huyết Sắc Vi, Vũ Phinh Đình, Lệ Thắng Nam đến tìm Lâm Bắc Phàm, hẹn nhau cùng đi đến chỗ bí cảnh bốn vị Tôn Giả ở.
Về phần những nữ nhân khác đều có sự nghiệp riêng, không có ý định đi.
Mai Tôn giả chào hỏi: “Chào các tẩu tử!”
Xưng hô thế này làm mọi người đều thấy rất xấu hổ.
An Khả Hân, Huyết Sắc Vi hai người có danh phận nên yên tâm, nhưng vừa nhớ đến thân phận của Mai Tôn Giả liền ngại ngùng.
Vũ Phinh Đình và Lệ Thắng Nam còn chưa tính là người phụ nữ của Lâm Bắc Phàm dâu, gọi tẩu tử có được không?
Gấu trúc cười trộm, giơ bảng: “Chào các nữ chủ nhân!”
Sau đó, nó liền bị mọi người sờ vuốt.
Thấy Vũ Phinh Đình, Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Ngươi cũng muốn đi? Không phải là ngươi thích ở trong sở nghiên cứu làm nghiên cứu ư?”
“Ta cảm thấy thế giới kia vô cùng thú vị, bất kể hoa cỏ cây cối, chim muông, cá, hay côn trùng, bất kể là người, hay ma, là yêu hay quỷ, chỉ cần có tín ngưỡng là có thể phong Thần, cho nên muốn đi xem thử một chút.” Vũ Phinh Đình nói: “Vì vậy, ta càng muốn biết, bản chất của quỷ là gì, nó tồn tại trên thế giới này như thế nào, có tính là sinh mạng hay không?”
Từ sau khi bốn vị Tôn Giả trở về, thông tin từ trong bí cảnh cũng truyền ra.
Đó là một bí cảnh nơi chỉ cần có tín ngưỡng là có thể phong Thần, tạm thời được gọi là Bí cảnh Tín Ngưỡng, bất kể là đồ vật có sinh mạng hay không, chỉ cần được người khác tin thờ, có tín ngưỡng chi lực là có thể trở nên mạnh mẽ, phong thần thành thánh, vô cùng thần kỳ.
Chính vì vậy, dẫn đến thế giới đó ngưu quỷ xà thần gì cũng có, tất cả mọi người đều tranh giành tín ngưỡng chi lực.
Trừ cái này ra, thế giới đó còn có công đức và nghiệp lực, cũng là một trong những con đường tắt của mọi người. Làm chuyện tốt có công đức, làm chuyện xấu có nghiệp lực, tích lũy càng nhiều thì càng mạnh, những điều này không khó lý giải.
Phương thức mạnh lên như vậy cũng cho người ta thêm một lựa chọn, cho nên rất nhiều tu luyện giả đều đã chạy đến.
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Lệ Thắng Nam đang nghịch máy ảnh: “Vậy ngươi thì sao, Lệ đại ký giả?”
“Đương nhiên là vào đó thu thập tin tức, sau đó đưa tin rồi.” Lệ Thắng Nam phấn khởi nói: “Bí cảnh đó cách xa quá, hơn nữa đi vào lại tương đối nguy hiểm, cho nên dẫn đến rất nhiều người không hiểu rõ. Nếu như ta có thể lấy được phần tư liệu đầu tiên đồng thời đưa tin ra, lượng tiêu thụ của tòa soạn nhất định sẽ tăng lên nhiều!”
Được thôi, đây đúng là một phóng viên có lý tưởng!
Cứ vậy, Lâm Bắc Phàm cùng các nữ nhân ngồi lên thuyền Mộng Tưởng Giả của Vũ Phinh Đình, nhanh chóng đi về phía Bí cảnh Tín Ngưỡng.
Lúc này, cũng có rất nhiều người đang chạy về hướng của Bí cảnh Tín Ngưỡng.
Nhóm bốn người trộm mộ lại một lần nữa tập trung lại với nhau.
Người sở hữu Hệ thống Trộm Mộ Ngô Tà cười nói: “Ta nghe ngóng được, bí cảnh này rất sùng bái thần linh, sau khi họ chết cũng chôn cất rất hoành tráng, lần này nhất định có phần mộ lớn để đào!”
Bí cảnh Văn đạo trước đó gần như chẳng có cái mộ nào có thể đào, khiến hắn ta công cốc một chuyến.
Lần này, hắn ta nhất định phải đào được mộ lớn.
Tiêu Viêm cũng cười: “Không chỉ thế, ở đó còn có rất nhiều dị vật đắc đạo, tu luyện thành thần linh. Ta nghe nói có mấy quốc gia coi hỏa diễm là tín ngưỡng, ta có thể đến thu phục bọn hắn!”
Hắn ta muốn đi nơi đó thu phục dị hỏa, bởi vì hắn ta không muốn luyện đan nữa, ngửi mùi thuốc cũng sắp phát ói.
Hai người Diệp Phàm, Trần Bắc Huyền nhẹ gật đầu.
…
Nhóm ba người tìm đường chết đã lên đường từ sớm.
Ánh mắt của người sở hữu Hệ thống Trang Bức Kim Thiểm Thiểm lấp lóe (thiểm thiểm): “Thế giới Tín Ngưỡng này thật sự thích hợp ta, trở thành thần linh là có thể trang bức ở trước mặt mọi người cả nước! Ha ha, ta muốn trở thành thần linh, ta muốn trang bức thật to!”
Ánh mắt của người sở hữu Hệ thống Đụng Yêu Tựu Biến Cường Ngân Xán Xán lóng lánh (xán xán).
Ánh mắt của người sở hữu Hệ thống Hệ thống Điên Cuồng Tìm Đường Chết Đồng Quang Quang cũng lấp la lấp lánh: “Nghe nói trong bí cảnh đó cường giả nhiều như mây, tìm đường chết hẳn là rất dễ dàng nhỉ? Ta không đợi nổi nữa rồi, mình muốn đi chết!”
…
Ngườ sở hữu Hệ thống Trừ Gian Diệt Ác, Tu La chính nghĩa Phương Chính cũng lao tới bí cảnh.
Những năm gần đây bởi vì không ngừng thi hành chính nghĩa, thực lực của hắn ta đã nhanh chóng đạt tới cấp bậc Tôn Giả. Rất nhiều người bị hắn ta giết cho phát sợ, khiến xã hội loài người hài hòa trước giờ chưa từng có.
Chuyện này đối với hắn ta mà nói là tốt, nhưng không cách nào chấp hành chính nghĩa, thực lực của hắn ta tăng tương đối chậm.
Cho nên, hắn ta cần tìm một chỗ nào đó mới để tiếp tục tăng thực lực của mình lên.
Lúc này, Bí cảnh Tín Ngưỡng xuất hiện, bên trong có rất nhiều yêu ma quỷ quái, có kẻ che chở một phương, có kẻ làm hại nhân gian.
“Quỷ thần? Tà thần? Yêu thần?” Phương Chính cười lại một tiếng: “Chỉ cần các người dám làm ác thì ta dám giết các ngươi!”
…
Diệp Khuynh Thành hóa thành Diệp Khuynh Quốc mà đến bí cảnh này, nhưng không ngờ lại bị lộ, một đám người kéo theo ở phía sau.
“Các người đi theo ta làm gì?” Diệp Khuynh Thành sắc mặt sa sầm.
“Đương nhiên là vì bảo vệ anh vợ rồi. Một mình ngươi ra ngoài quá nguy hiểm, lỡ may có chuyện gì thì làm sao mà ta ăn nói với Khuynh Thành được?” Đại văn hào Sở Vân Phi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Không sai. Chúng ta tuyệt không thể để anh vợ mạo hiểm!” Hỏa Dương mang theo một tinh cầu đương nhiên không chịu thua thiệt.
“Anh vợ, trên đường đi này ngươi nhất định sẽ bị ta làm cảm động, ta mới là người hợp với Khuynh Thành nhất!” Lăn lộn lâu với đám người này, Phương Vân cũng trở nên không biết xấu hổ.
“Khuynh Thành đang giận ta. Đây là Đả Thần Tiên, phiền anh vợ đưa cho Khuynh Thành, nói ta yêu nàng!” Khô Lâu đại đế lấy Đả Thần Tiên ra.
Nhìn đám người phiền nhiễu này, Diệp Khuynh Thành hận không thể vung đao tự sát.
…
“Update phó bản mới rồi, ta phải đi nhặt rác…phì! Là đi nhặt bảo rương!” Người sở hữu Hệ thống Bảo Rương Rodia khiêng một cái bao bố, hạnh phúc chạy về phía bí cảnh Tín Ngưỡng.