Lúc này, nhóm người Lâm Bắc Phàm đã đến bí cảnh Tín Ngưỡng.
Mới bước vào, Lâm Bắc Phàm đã cảm giác được thế giới này bất đồng.
Ở trong mắt người khác, đây là một thế giới nguyên vẹn, nơi có thể cho ra đời được một Chí Tôn, chỉ cần có tín ngưỡng là có thể phong thần, kể cả hòn đá vô tri vô giác cũng có thể biến thành thần linh, là một bí cảnh tràn đầy cơ duyên.
Nhưng trong mắt Lâm Bắc Phàm, nơi này là một thế giới tàn tạ. Có thể tưởng tượng
Vô cùng tàn tạ, ở trong không gian tràn đầy dấu tích, phù văn và các hiện tượng đều trở nên rất hỗn loạn, pháp tắc cũng trở nên không hoàn chỉnh nữa. Đó chính là cảnh tượng sau khi một thế giới bị vỡ vụn, trông như thể đã từng bị phá vỡ vậy.
Hơn nữa, năng lượng trong thế giới này lại vô cùng phức tạp. Không chỉ có linh khí, mà còn có ma khí, quỷ khí, tài khí, thậm chí có cả chút tiên linh khí. Đây có thể nguyên nhân khiến thế giới này tồn tại không ít chủng loại khác nhau.
Có thể mường tượng được đây vốn là một thế giới tu luyện rất thịnh vượng.
Do đó, Lâm Bắc phàm đưa ra một kết luận: “Nơi này vốn là một đại thiên thế giới, nhưng sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra, thế giới bị đánh vỡ, sau đó bị suy bại đi.”
Lúc này, chiếc Mộng Tưởng Giả bay vọt qua vết nứt không gian, bay vọt đến một quốc gia.
Người phía dưới thấy một vật bằng kim loại to lớn bay qua, lập tức quỳ xuống tế bái, dáng vẻ vô cùng cuồng nhiệt.
Mai Tôn Giả nói: “Thế giới này có rất nhiều người bình thường sinh sống, hơn nữa vô cùng mê tín, chỉ cần thấy cái gì không giống bình thường thì đều quỳ lạy hết, dâng hiến tín ngưỡng của mình. Mà bất kể thứ gì hút nhiều tín ngưỡng, sẽ biến thành Thần linh. Chính vì vậy mới có chuyện mỗi một đất nước, mỗi một thành phố, thậm chí cả một thôn làng nho nhỏ cũng có Thần linh của mình. Hơn nữa, số lượng còn đếm không xuể. Mà những Thần linh này lại có thể thống trị trăm họ. Nếu như gặp Thần linh tốt thì không sao, nếu gặp Thần xấu thì không xong rồi.”
“Thần linh có mạnh không?” Lệ Thắng Nam hỏi.
Mai Tôn Giả lắc đầu một cái: “Có người rất mạnh, có người rất yếu. Nhưng người yếu nhất cũng đạt đến cảnh giới Siêu Phàm. Người mạnh nhất chính là Chí Tôn đã tấn công chúng ta lúc trước. Hắn ta là một chuỗi Xá Lợi đắc đạo, là vật Phật A Di Đà lưu lại. Được một đất nước thờ Phật cung phụng lâu dài ở trong một ngôi miếu thần. Hắn ta hấp thụ tín ngưỡng suốt mấy vạn năm, sau đó biến thành Chí Tôn, tự xưng là Xá Lợi Phật!”
“Có lẽ là được kế thừa Phật tính của Phật A Di Đà cho nên Xá Lợi Phật cũng coi là từ bi. Xá Lợi Phật cai quản thế giới này được mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Có điều, Xá Lợi Phật này không thân thiện với chúng ta cho lắm, vừa trông thấy chúng ta liền xông đến đánh. Vì bảo vệ tính mạng, ta không thể làm gì khác hơn là sử dụng bùa hộ mạng mà ca ca đưa. Kết quả không ngờ lỡ tay giết chết hắn.”
Nói xong, Mai Tôn Giả quyến luyến nhìn Lâm Bắc Phàm.
Mộng Tưởng Giả lướt nhanh trong không trung, mới nửa ngày đã đi qua mười mấy quốc gia.
Nhưng cảnh tượng mà mọi người thấy so với cái mà Mai Tôn Giả kể hoàn toàn khác nhau.
Thế giới mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, biến thành địa ngục trần gian.
Hoang tàn đổ nát, sinh linh đồ thán, thây chết đầy đường, dân chúng lầm than.
Mọi người nhìn về phía Mai Tôn Giả. Mai Tôn Giả lắc đầu một cái, nói: “Cái này ta không biết, bởi vì nó đã là chuyện của mấy năm về trước rồi. Chẳng qua không ngờ mới có mấy năm mà đã thay đổi hoàn toàn thế này. Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ! Có điều, ta cảm giác cái này có liên quan đến kẻ tên là Quang Minh của Nhân tộc!”
“Chính là tên nhân tộc đánh lén sau lưng ngươi đó ư?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Không sai, chính là hắn! Hắn ta là một tên nham hiểm, khẩu phật tâm xà!” Mai Tôn Giả nghiến răng nghiến lợi: “Lúc mới vừa gặp, gã ta mới chỉ là một Siêu Phàm cửu giai, nhưng mấy năm sau gặp lại, gã ta đã trở thành Đại Tôn Giả, còn dẫn theo một đám thủ hạ cường hãn. Nếu như không phải làm chuyện kinh thiên động địa gì thì làm sao mà tăng cấp nhanh như vậy? Cho nên, ta cho rằng tất thảy những thứ này đều do hắn ta làm!”
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên ngự trên một thanh kiếm lớn vọt tới. Người đàn ông này nhìn thì lôi thôi nhưng mặt mũi tràn đầy chính nghĩa, quát lên một tiếng: “Yêu nghiệt, chịu chết đi!”
Thanh kiếm dưới chân hắn ta trở nên lớn hơn, sau đó đụng mạnh vào Mộng Tưởng Giả.
“Ầm!”
Chiến hạm Mộng Tưởng Giả thì không sao, nhưng thanh kiếm của người nọ mẻ một miếng.
Người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch, rõ ràng bị phản phệ, giận đến muốn bùng nổ, trông hệt như một con sư tử đang nổi giận: “A! Yêu vật đừng có ngông cuồng! Xem ta thu phục ngươi đây!”
Sau đó, hai tay hắn ta kết thành một động tác phức tạp, gợi lên linh khí trời đất.
“Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm chính pháp!”
Sấm chớp giáng từ trên trời xuống, đánh vào thanh kiếm mà ông ta đang ngự, biến thanh kiếm thành thanh kiếm lôi đình, chính khí ngập trời.
Tiếp theo, lại dùng ngự kiếm thuật đâm vào chiến hạm.
“Ầm!”
Mộng Tưởng Giả vẫn không sứt mẻ gì, còn hắn ta thì nôn ra một búng máu, tinh thần sa sút.
“Hừ, ta không tin! Một Huyền Môn chính tông như ta mà không thu phục nổi ngươi thứ yêu vật này?”
Âm thanh vang dội của hắn ta thật ra có vẻ rất phóng khoáng, nhưng lại không mất đi vẻ anh hùng.
Tiếp theo, hắn ta lại thi triển đủ loại Huyền Môn chính pháp.
“Ầm!”
“Ầm!”
Hết lần này đến lần khác đánh vào chiến hạm.
Đáng tiếc thay, Mộng Tưởng Giả vẫn không hề hấn gì, ngay cả vết xước cũng không có, ngược lại, người trung niên kia đánh chiêu nào là bị cắn trả chiêu đó, càng đánh càng bị thương. Kết quả cứ vậy mà làm mình bị thương nặng.
Bên trong chiến hạm, mọi người nhìn người đàn ông cứ lao đầu tìm chết kia, ai nấy trợn mắt há miệng.
Hồi lâu, Lâm Bắc Phàm mới nói: “Người này có bị bệnh không thế?”
Vũ Phinh Đình gật đầu một cái: “Chắc là có!”
Lệ Thắng Nam nói: “Chúng ta có nên nhắc nhở ông ta làm vậy nữa thì ông ta sẽ chết mất không?”
An Khả Hân nói: “Chết cũng là chết vì ngu!”
Cuối cùng, tất cả mọi người vẫn quyết định tha cho hắn ta, không để hắn ta chết vì ngu.
Cửa chiến hạm mở ra, một luồng sáng vọt ra ngoài, hút người đàn ông trung niên nọ vào trong chiến hạm.
Người trung niên nọ trợn mắt há miệng nhìn mấy người trước mặt mình: “Hóa ra các ngươi là con người!”
Đám Lâm Bắc Phàm đồng loạt gật đầu.
Người trung niên lại hỏi: “Nói như vậy thì nãy giờ ta đánh vô ích?”
Nhóm Lâm Bắc Phàm lại gật đầu.
Người trung niên hỏi câu thứ ba: “Sao khi nãy không nhắc ta?”
Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng nói: “Thấy ngươi đánh hăng quá chúng ta cũng không tiện quấy rầy. Kết quả không ngờ ngươi hăng máu quá, thiếu chút nữa chơi đến nỗi mất mạng!”
Người trung niên run cả người: “Ta muốn đính chính một chút, không phải chơi đến chết mà là tức đến chết!”
Sau đó nôn ra một búng máu, ngã xuống bất tỉnh.